Chương 28: (Vô Đề)

Ngón tay Minh Ý trượt một cái, suýt nữa bấm nhầm không chọn được dao đi rừng.

Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục vang lên tiếng nói: "Không thể nào? Minh Sở Sở, hai người kết hôn một năm rồi đấy!!! Phó Thời Lễ chẳng lẽ là… "bất lực"?"

"……"

Minh Ý theo phản xạ cắn nhẹ môi, không nhịn được phản bác lại: "Kết hôn một năm thì sao? Trong giới vẫn còn ít những hôn nhân trên danh nghĩa à? Chẳng phải ai cũng tự chơi theo kiểu của mình hay sao."

"Trời ơi!"

Tạ Vân Đường không nhịn được bật ra một tiếng cảm thán: "Tớ chỉ là buột miệng hỏi chơi thôi mà, ai ngờ hai người thật sự chưa từng làm gì luôn à?"

Nghĩ đến đây, Tạ Vân Đường lại nói: "Thế mỗi tối hai người đắp chăn tâm sự à? Phó Thời Lễ đúng là nhịn giỏi thật đấy!"

Gương mặt Minh Ý, cả Lệ thành cũng chẳng tìm ra được người thứ hai có thể sánh bằng. Dù đặt trong showbiz toàn người đẹp, cô cũng vẫn thuộc top nổi bật.

Một người đàn ông bình thường, mỗi ngày ngủ cùng giường với một "tiên nữ hạ phàm" thế này mà vẫn có thể nhịn được sao?

Minh Ý vừa dứt khoát ăn xong bùa xanh bên địch, vừa chỉnh lại lời: "Không, bọn tớ vốn dĩ không ngủ chung phòng."

Chứ đừng nói đến chuyện đắp chăn hay tâm sự gì cả.

Nhưng nói đến đây, cô lại vô thức nhớ đến mấy hôm trước cùng Phó Thời Lễ ở Giang Thành, hai tối đó… cũng có thể coi là "đắp chăn tâm sự"?

Mà hình như… cũng chẳng nói gì mấy.

Đang mải nghĩ, trong tai lại vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của Tạ Vân Đường: "Không phải chứ, hai người ngủ riêng phòng thật á?"

Minh Ý vừa điều khiển nhân vật lên đường trên gank một pha, vừa hờ hững trả lời: "Chuyện bình thường mà, ngủ riêng phòng thì ai cũng thoải mái hơn. Với lại cậu chẳng biết rồi còn gì, tớ và Phó Thời Lễ kết hôn là để thực hiện tâm nguyện của ông nội, hai nhà Phó – Diệp liên hôn, đôi bên cùng có lợi, thuận tiện mở rộng các lĩnh vực hợp tác, một mũi tên trúng hai đích."

"Ơ?

Tớ cứ tưởng Phó Thời Lễ đồng ý cưới cậu là ít nhiều cũng có chút tình cảm."

Nghe vậy, Minh Ý bật cười lạnh: "Tình cảm? Cậu mơ à! Cậu ở nước ngoài mấy năm rồi nên quên chuyện giữa tớ với Phó Thời Lễ rồi đúng không."

Hồi đó vừa chốt chuyện hôn nhân, hai người bọn họ đã chán ghét nhau đến mức sắp tràn ra ngoài màn hình, chỉ có trước mặt người ngoài là còn chịu khó diễn một chút. Sau lưng thì thẳng thắn đến mức chẳng buồn nhìn nhau, đến giấy đăng ký kết hôn cũng là do hai bên gia đình hẹn sẵn ngày giờ, rồi họ mới tranh thủ đi làm thủ tục.

Minh Ý đến giờ vẫn còn nhớ hôm đó nhân viên lúc chụp hình đã nói gì.

Tạ Vân Đường hỏi: "Nói gì cơ?"

Minh Ý hừ một tiếng, vừa ra đòn chém gọn xạ thủ bên địch, vừa miễn cưỡng trả lời: "Còn nói gì được nữa, người ta bảo nếu không nhìn tờ giấy trong tay bọn tớ thì cứ tưởng đến đây để ly hôn."

"Phụt—"

Tạ Vân Đường không nhịn được bật cười thành tiếng: "Không đùa đấy chứ? Từng ấy năm rồi mà vẫn còn căng vậy luôn hả?"

Nghe vậy, Minh Ý không khỏi nhớ tới hôm cô chuyển về sống ở Tây Ngọc Nhạc Đình, đúng ngày thứ ba, lúc về đến nhà đã thấy Phó Thời Lễ sai người mang hành lý của cô đặt thẳng vào phòng ngủ phụ đối diện.

Chỉ là… công chúa Minh Ý tất nhiên sẽ không bao giờ nói với ai, kể cả bạn thân nhất, rằng mình từng bị Phó Thời Lễ ghét bỏ như vậy. Cô còn phải giữ thể diện nữa chứ!

Cô khẽ cười khẩy: "Cậu không hiểu được đâu."

"Ừ, tớ không hiểu." Tạ Vân Đường bật cười khẽ, "Nếu thực sự là như vậy, sao chiều nay cậu còn mua quà cho Phó Thời Lễ?"

Nghe vậy, Minh Ý thoáng chột dạ, do dự vài giây rồi mím môi đáp: "Lễ nghĩa qua lại thôi. Chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao, mấy hôm trước Phó Thời Lễ giúp tớ một việc lớn, quản lý của tớ bảo nên mua quà cảm ơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!