—
Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Tần Xuyên, Minh Ý vốn định chào tạm biệt Tạ Vân Đường, dù sao thì hướng về nhà cũ của nhà họ Tạ và Đình Viên cũng ngược nhau.
Thế nhưng vì tay lái của Minh Ý quá kém, Tạ Vân Đường không muốn để chú Vương cất công tới đón nên tự mình lái xe đưa Minh Ý về nhà trước, sau đó mới lái xe quay lại nhà cũ.
Khi Minh Ý về tới nơi thì Phó Thời Lễ vẫn chưa về. Thấy vậy, cô đá vội đôi giày cao gót rồi lao nhanh lên lầu.
Từ nhỏ tới lớn, cô nhận quà thì nhiều, nhưng chủ động tặng quà thì đây là lần đầu tiên.
Trên xe, cô đã nghĩ mãi, không biết nên tặng đôi khuy măng
-sét này cho Phó Thời Lễ thế nào thì hợp lý. Trong đầu cô đã âm thầm tập dượt rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng cảm thấy lời lẽ quá sến súa.
Cuối cùng, cô quyết định cứ liều một phen, dù sao bây giờ Phó Thời Lễ cũng chưa về, cô cứ để thẳng món quà trong phòng anh là được. Anh thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu được ý cô.
Khi đi đến cửa phòng Phó Thời Lễ, bàn tay đang định mở cửa của Minh Ý hơi khựng lại.
Tuy sống chung dưới một mái nhà, nhưng đây là lần đầu tiên cô tự tiện vào phòng anh khi anh không có ở nhà.
Lúc đầu vì bị Phó Thời Lễ chê bai, cô tức phát điên, đừng nói là chủ động bước vào phòng anh, đến nhìn thêm một cái cô cũng thấy chướng mắt.
Khi ấy cô nào ngờ, có một ngày mình lại lén lút bước vào phòng của Phó Thời Lễ như thế này.
Nhưng mà, cô có làm gì đâu, chỉ để lại một món đồ thôi mà, Minh Ý tự an ủi mình như vậy.
Do dự vài giây, cô chỉnh lại nét mặt, khẽ hất cằm lên rồi đưa tay đẩy cửa bước vào, cố tỏ ra đường hoàng.
Căn phòng của Phó Thời Lễ đúng như cô tưởng tượng, mang phong cách Bắc Âu tối giản, tông màu đen trắng xám chủ đạo, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, đến cả ga trải giường cũng phẳng phiu không một nếp nhăn. Nếu không biết thì còn tưởng đây là phòng trưng bày, chưa từng có người ở.
Thấy vậy, Minh Ý vừa đi về phía sofa trong phòng anh vừa lẩm bẩm:
"Đúng là y hệt con người anh."
Cũng chán ngắt, khô khan, cứng nhắc như thế.
Vừa dứt lời, cô còn chưa kịp đặt món quà trong tay xuống thì phía sau bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo: "Y hệt cái gì cơ?"
Minh Ý giật mình đến nỗi tay run lên, chiếc túi đựng khuy măng
-sét rơi thẳng xuống đất.
Thấy vậy, ánh mắt Phó Thời Lễ chậm rãi nhìn xuống, liếc nhìn đồ vật dưới đất. Logo in trên túi khá to, anh liếc qua đã nhận ra đó là thương hiệu chuyên về phụ kiện nam rất nổi tiếng.
Trong lòng anh lập tức hiểu rõ, đoán được vì sao hôm nay Minh Ý lại hỏi giờ anh về, cũng như lý do cô xuất hiện trong phòng mình. Chắc chắn không sai vào đâu được.
Minh Ý theo phản xạ quay người lại nhìn anh, lắp bắp nói: "Anh… sao anh lại về đột ngột thế?"
Thấy cô mặt mũi chột dạ như thế, Phó Thời Lễ bất giác bật cười: "Không phải chính em gọi anh về à?"
Minh Ý theo bản năng lảng tránh ánh mắt anh, khẽ mím môi: "Em chỉ nhờ Tần Xuyên hỏi xem khi nào anh về thôi, chứ đâu có bảo anh về sớm."
Gì chứ, nói cứ như thể cô mong anh về lắm ấy. Không hề có nhé!
Hiếm khi thấy tiểu công chúa như cô có bộ dạng xấu hổ, lúng túng như vậy. Dù gì từ nhỏ đến lớn, cô nói dối không chớp mắt, bịa chuyện hại anh bị mắng cũng không phải ít.
Thấy thế, tâm trạng Phó Thời Lễ khá tốt, môi khẽ nhếch, thong thả trêu chọc: "Vậy à? Em cũng biết đây là nhà anh cơ đấy, mà anh muốn về còn phải xin phép em sao?"
Minh Ý mím môi, sắc mặt hơi mất tự nhiên: "Ai nói vậy? Ý em là… sao anh vào không gõ cửa gì hết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!