Chương 26: (Vô Đề)

Bước ra khỏi cổng Tinh Nghệ truyền thông, Minh Ý vốn định gọi xe đến thẳng công ty của Phó Thời Lễ. Nhưng nghĩ đến thân phận của mình, cứ thế đường hoàng đến Phó thị thì không hay cho lắm, nhỡ đâu bị ai chụp được, lại trở thành một cú nổ trên mạng. Cô thật sự không muốn vì tin đồn mà leo hot search thêm lần nào nữa.

Hơn nữa, lần này cô đến để cảm ơn Phó Thời Lễ, nếu tay không mà đến thì chẳng ra làm sao, nhìn qua lại thấy thiếu thành ý.

Nghĩ tới nghĩ lui, Minh Ý vẫn thấy nên ghé trung tâm thương mại gần đó mua chút quà rồi mang theo. Như thế sẽ trông có thành ý hơn. Dù sao hôm qua Phó Thời Lễ cũng tặng cô cả đống đồ, nếu không có quà đáp lễ thì chẳng khác nào quá keo kiệt, dù gì cũng nên có chút tấm lòng.

May mà gần đây có mấy trung tâm thương mại cao cấp, Minh Ý gọi một chiếc xe, đi thẳng đến chỗ cô hay lui tới nhất.

Vừa lên xe, cô đã dựa vào lưng ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dòng xe cao cấp kiểu này rất an toàn, kể cả ngủ gật cũng không sao.

Đang lơ mơ buồn ngủ thì điện thoại bỗng đổ chuông.

Minh Ý cúi xuống nhìn màn hình, không ngờ lại là Tạ Vân Đường gọi đến, còn là số nội địa.

???

Thấy vậy, cô hơi nghi hoặc, vẫn nhận cuộc gọi và áp máy vào tai: "A lô?"

Bên kia trước tiên vang lên tiếng gió thổi vù vù, rồi sau đó là giọng nói trong trẻo, đáng yêu của Tạ Vân Đường: "Sở Sở, tớ về Lệ Thành rồi~ Cậu đang ở đâu đấy? Hôm nay rảnh không, tớ qua tìm cậu!"

Sở Sở là tên gọi thân mật của Minh Ý, do mẹ cô – bà Minh – đặt cho. Khi còn nhỏ, người thân trong nhà hay gọi cô như vậy. Sau khi mẹ qua đời, để tránh gợi lại nỗi buồn, mọi người dần không gọi nữa, chỉ gọi cô là Tiểu Ý hoặc Ý Ý.

Thật ra Minh Ý rất thích cái tên Sở Sở. Chỉ là thấy mọi người không muốn cô buồn nên ngừng nhắc tới, cô cũng không chủ động đề cập. Bây giờ chỉ những người cực thân thiết mới gọi cô như vậy, chẳng hạn như Tạ Vân Đường.

"Cậu về Lệ Thành rồi á?"

Minh Ý sững lại: "Nhanh thế? Mấy hôm trước chẳng phải còn nói Tết mới về được sao?"

Giọng của Tạ Vân Đường nghe rất hân hoan: "Tớ học đủ tín chỉ rồi, xin nghỉ với giáo sư là được về luôn! Dù sao tớ cũng không phải thi cuối kỳ. Thầy thấy tớ một mình bôn ba nơi đất khách ba năm không về nhà nên đặc cách cho tớ về sớm!"

Dù biết trong đó thể nào cũng có phần khoa trương của Vân Đường, nhưng lý do gì không quan trọng, miễn là cô ấy có thể trở về thì Minh Ý rất vui. Đừng nhìn thấy từ bé đến lớn có bao nhiêu người sẵn sàng chiều theo cô, thực sự đồng cảm, chia sẻ thật lòng chỉ có một mình Tạ Vân Đường.

"Cậu đến sân bay Lệ Thành rồi à? Sao không nói trước với tớ để tớ ra đón?"

Tạ Vân Đường: "Tớ vừa đến thôi, muốn tạo bất ngờ cho cậu mà."

Nghe vậy, Minh Ý cúi xuống xem giờ, rồi nói: "Vậy cậu đợi tớ ở sân bay, tớ đến ngay."

"Hôm nay cậu không quay phim hả?"

Minh Ý: "Không, hôm nay được nghỉ. Cụ thể gặp rồi nói sau."

Tạ Vân Đường: "Được, vậy tớ đợi cậu ở cổng số ba sân bay."

"Ừ."

Cúp máy xong, Minh Ý nói: "Bác tài, phiền bác đổi hướng, đưa cháu tới sân bay quốc tế Lệ Thành."

Nghe vậy, tài xế hơi cau mày: "Cô ơi, trung tâm thương mại với sân bay là hai hướng ngược nhau đấy! Còn phải tính thêm phí cao tốc nữa nha!"

Nghe thế, Minh Ý biết ngay bác tài này là tay mới, chắc mới bắt đầu chạy dòng xe cao cấp này chưa bao lâu. Dù gì khách chọn đi loại xe này đều là người có tiền, ai lại tính toán vài đồng phí cao tốc chứ.

Cô dịu giọng trấn an: "Bác yên tâm, phí cao tốc và cả phần đường vòng cháu đều trả hết. Bác đi nhanh giúp cháu, cháu đang vội đón bạn. Cháu sẽ trả thêm ba mươi phần trăm coi như tiền dịch vụ."

Nghe vậy, bác tài lập tức vui vẻ quay xe, chạy thẳng về phía sân bay.

Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng sân bay. Minh Ý thanh toán qua ứng dụng đặt xe, vừa mở cửa bước xuống đã thấy Tạ Vân Đường đang kéo hành lý đứng chờ bên ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!