—
Có lẽ món quà xin lỗi của Phó Thời Lễ thực sự hợp ý nên tâm trạng Minh Ý cũng vì thế mà sáng bừng lên. Sau khi nhận quà, bao nhiêu u ám trong lòng cô đều tan biến. Cô thậm chí còn thấy mấy chuyện lộn xộn trên mạng chẳng đủ sức ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của mình nữa.
Buổi chiều, Minh Ý trở về phòng, thoải mái ngâm mình trong bồn nước nóng. Tắm xong, cô leo lên giường ngủ bù một giấc thật ngon.
Cùng lúc đó, sợ Minh Ý buồn bực nên buổi chiều Phó Thời Lễ cố tình ở nhà làm việc.
Trong thư phòng, anh đang suy ngẫm lại mấy câu Minh Ý nói chiều nay.
Nếu anh nhớ không nhầm, hôm Minh Ý đến Trường Trung học số 1 Giang Thành để đọc kịch bản, chắc là ngày thứ ba kể từ khi họ đặt chân đến Giang Thành. Hôm đó hình như anh tan làm sớm, rồi gặp Minh Ý dưới sảnh khách sạn, cùng cô quay về tầng áp mái.
Nghĩ đến đây, Phó Thời Lễ bỗng sực nhớ điều gì. Anh cầm điện thoại trên bàn lên, mở WeChat, tìm ảnh đại diện của Kỳ Chu rồi bấm vào.
Tin nhắn gần nhất Kỳ Chu gửi cho anh là ngày 26 tháng 12, trùng khớp với ngày hôm đó – ngày anh gặp Minh Ý trước khách sạn.
Lấy lại tinh thần, Phó Thời Lễ nheo mắt nhìn chằm chằm con số "6" hiển thị trên màn hình điện thoại.
Chốc lát sau, anh thoát khỏi khung trò chuyện với Kỳ Chu, chuyển sang tìm WeChat của Tần Xuyên, cúi đầu gõ chữ:
[Phó Thời Lễ: Chiếc Lamborghini trong gara vẫn còn chứ?]
[Tần Xuyên: Vẫn còn, thưa sếp.]
[Phó Thời Lễ: Trông coi cho kỹ, không cho người của Kỳ Chu động vào.]
[Tần Xuyên: Rõ, sếp.]
[Phó Thời Lễ: Nếu người của Kỳ Chu tới lấy xe, bảo cậu ta trực tiếp liên hệ với tôi.]
[Tần Xuyên: Vâng.]
[Phó Thời Lễ: Ngoài ra, kiểm tra kỹ xem tấm ảnh trên Weibo hôm nay bắt nguồn từ đâu, tiện thể điều tra thêm về người tên Chu Dạng này.]
[Tần Xuyên: Dạ sếp, còn chuyện tin tìm kiếm liên quan đến phu nhân trên Weibo hiện giờ có cần gỡ không ạ?]
[Phó Thời Lễ: Tạm thời chưa cần, nhớ bảo người kiểm soát bình luận thường xuyên.]
[Tần Xuyên: Vâng, tôi biết rồi.]
—
Sáng sớm hôm sau.
Dù buổi chiều hôm trước Minh Ý đã ngủ bù ba tiếng, ăn tối xong cô vẫn buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, nên đã đi ngủ từ rất sớm. Kết quả là sáng hôm sau cô tỉnh dậy khá sớm.
Mở mắt ra, Minh Ý cầm điện thoại xem giờ, mới tám giờ sáng.
Ban đầu còn định ngủ thêm một chút, nhưng vì hôm qua ngủ quá nhiều, giờ cô hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, đành bò dậy đánh răng rửa mặt.
Làm biếng lề mề xong hết mọi việc, cô nhìn lại điện thoại mới chỉ tám giờ rưỡi. Giờ này thường thì dì Lan sẽ đang chuẩn bị bữa sáng, cô mà xuống lúc này chắc cũng giúp được việc gì đó.
Nghĩ vậy, Minh Ý vừa cúi đầu mở WeChat, vừa kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Hôm qua lẫn sáng nay đều không có tin nhắn nào đáng chú ý, cô cũng không rõ tình hình trên Weibo ra sao. Nhưng hôm nay tâm trạng cô rất tốt, chẳng buồn tự chuốc phiền khi vừa sáng sớm đã mở Weibo xem mấy tin vớ vẩn, tránh phá hỏng tâm trạng. Nhìn qua WeChat không có gì cần xử lý, cô liền tắt màn hình điện thoại.
Đi được nửa cầu thang, Minh Ý ngẩng đầu đã thấy bóng dì Lan đang bận rộn trong bếp.
"Dì Lan, chào buổi sáng ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!