—
Phó Thời Lễ cụp mắt nhìn cô mấy giây, rồi giơ tay vén lọn tóc rối trên mặt cô ra sau tai, khẽ cười: "Em nghĩ sao?"
Minh Ý chớp mắt mấy cái, vẫn đứng yên không nhúc nhích. Không hiểu sao, cô bỗng thấy nghẹn lời. Nhưng bất kể lý do là gì, vào khoảnh khắc này, chỉ cần Phó Thời Lễ có mặt ở đây với cô đã đủ khiến cô ngạc nhiên và vui mừng rồi.
Thấy vậy, Phó Thời Lễ giơ tay khẽ quơ trước mặt cô: "Sợ đến đờ người rồi à?"
Lúc này Minh Ý mới sực tỉnh. Cô đưa tay gạt tay Phó Thời Lễ ra, đánh giá anh từ trên xuống dưới mấy giây, vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo vốn có của một tiểu thư: "Cảm ơn anh đã giúp em lúc nãy. Nếu anh bận thì cứ đi làm việc của mình đi, không cần lo cho em đâu. Em đợi quản lý đến đón là được rồi."
Dựa theo hiểu biết của cô về Phó Thời Lễ, giờ này anh xuất hiện ở sân bay, tám chín phần là chuẩn bị đi công tác.
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi rũ hàng mi, ánh mắt dừng lại trên mặt cô vài giây rồi bật cười vì tức: "Anh lặn lội từ xa đến tận đây để cứu em, thế mà em lại nói mấy lời vô tình thế này với anh à? Hửm?"
Không hiểu sao, tim Minh Ý bỗng lỡ mất một nhịp.
Nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Không phải em vừa cảm ơn anh rồi đấy à? Hơn nữa chuyện anh ở Giang Thành rồi lẳng lặng biến mất, em còn chưa tính sổ với anh đâu đấy!"
Phó Thời Lễ khẽ cười: "Được rồi."
Anh ngừng hai giây, rồi chậm rãi cởi áo khoác vest choàng lên vai cô: "Về nhà rồi tính sau."
Nói xong, anh cúi đầu liếc nhìn điện thoại: "Đi thôi, Tần Xuyên xử lý xong rồi."
Minh Ý chớp mắt: "Lúc anh đến có thấy quản lý của em không?"
Nếu không phải tình cờ, thì chắc chắn là Thịnh An Ninh đã liên lạc với Phó Thời Lễ. Chẳng qua là, họ trao đổi thông tin liên lạc từ bao giờ, sao cô lại không biết gì cả?
"Tần Xuyên sẽ sắp xếp người đưa cô ấy về." Phó Thời Lễ liếc cô một cái: "Em lo cho bản thân mình trước đi."
Minh Ý cau mày: "Em có gì phải lo đâu? Anh vừa nói bên ngoài ổn hết rồi mà?"
Nghe vậy, ánh mắt Phó Thời Lễ chầm chậm rơi trên gương mặt cô, nhìn cô mấy giây, giọng nhàn nhạt: "Chẳng lẽ Phó phu nhân không định giải thích gì về mấy tấm ảnh trên Weibo à?"
Minh Ý: "?"
Còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Phó Thời Lễ nói tiếp: "Chủ đề là giả, chứ ảnh chắc không phải photoshop đâu nhỉ?"
Minh Ý cạn lời: "Em—"
Chưa nói xong đã bị Phó Thời Lễ ngắt lời: "Nơi này không tiện nói chuyện."
Vừa dứt lời, anh liền đưa tay đẩy cửa lối thoát hiểm, ánh mắt rơi vào khuôn mặt bối rối của Minh Ý, dừng lại hai giây rồi chậm rãi mở miệng: "Về nhà rồi từ từ tính."
"…"
Dù Phó Thời Lễ nói là đã xử lý xong mọi chuyện bên ngoài, nhưng trên đường rời khỏi sân bay, Minh Ý vẫn đội mũ kín mít, cúi gằm đầu, đi sát sau lưng anh. Mãi đến khi lên xe, cô mới tháo phăng mũ, khẩu trang và kính râm, hít một hơi thật sâu như được giải thoát.
Cô cúi đầu mở điện thoại, vốn định nhắn tin cho Thịnh An Ninh hỏi chị ấy thế nào rồi, tiện thể qua lấy hành lý. Ai ngờ vừa bật màn hình lên đã thấy trên màn hình khóa hiện dòng chữ trong ứng dụng lịch: "Không nên làm gì cả."
Minh Ý: "……?"
Rõ ràng hôm qua cô còn xem là tốt cho việc xuất hành, động thổ, cầu may, cưới hỏi, gieo trồng vân vân…
Cô bèn nhấn vào xem kỹ hơn, trượt xem lịch mấy ngày gần đó, mới phát hiện ngày "nên xuất hành" chính là hôm qua…
"……"
Minh Ý lập tức cạn lời. Bảo sao hôm nay cô vừa xuống máy bay đã bị fan của Chu Dạng rượt đuổi như muốn giết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!