—
Phó Trạch Ngôn hơi nhướng mày, lòng hóng chuyện lấn át nỗi sợ đối với Phó Thời Lễ. Cậu ta ngẫm nghĩ chốc lát, rồi dè dặt dò hỏi: "Cô ấy nói mấy câu sến kiểu gì cơ?"
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi cau mày, sau đó ngẩng mắt lên, vẻ mặt lạnh nhạt: "Chuyện này quan trọng à?"
"Dĩ nhiên là quan trọng rồi!"
Phó Trạch Ngôn đánh cược rằng anh họ mình hoàn toàn là tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm, nên lấy hết can đảm bịa bừa: "Nếu em không biết chính xác cô ấy nói gì thì làm sao phân tích được chứ!"
Phó Thời Lễ im lặng vài giây, không trả lời.
Thấy vậy, Phó Trạch Ngôn lên tiếng: "Anh hai, anh không thể giấu giếm đồng đội thân cận của mình như thế được. Anh không kể nguyên văn cô ấy nói gì thì sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của em đấy."
Yết hầu Phó Thời Lễ khẽ động, anh trầm ngâm chốc lát rồi mới mở miệng: "Cô ấy nói, anh không có bật lửa thì làm sao châm được lửa trong tim cô ấy."
Giọng anh lạnh băng, không chút cảm xúc.
Hoàn toàn trái ngược với khí chất và hình ảnh thường ngày của anh.
"…"
Mấy giây sau, Phó Trạch Ngôn không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Thời buổi này rồi mà vẫn còn cô gái nói mấy câu sến súa thế à?"
Nghe vậy, Phó Thời Lễ lập tức ngẩng đầu, gương mặt lạnh lùng liếc cậu một cái.
Phó Trạch Ngôn vội vàng nuốt cười, giả vờ ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc bịa tiếp: "Ừm, gọi là lời sến mà anh, ừm… sến cũng có cái hay. Ừm… ít nhất là chân thành. Anh thấy đúng không, anh hai?"
Phó Thời Lễ thu lại ánh mắt, không đáp lời.
Thấy thế, Phó Trạch Ngôn tiếp tục lẩm bẩm: "Em thấy cũng thật lòng mà."
Thấy anh vẫn không phản ứng, Phó Trạch Ngôn đánh liều hỏi tiếp: "Còn một chuyện nữa… Cô ấy có xinh không? Nhìn được không?"
Nghe vậy, trong đầu Phó Thời Lễ bỗng hiện lên hình ảnh Minh Ý mặc chiếc váy ngủ hai dây màu đen, ôm kịch bản ngủ gục trên sofa.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng quá quan tâm đến nhan sắc của con gái. Hồi đi học thì dồn toàn tâm trí vào việc học, ra trường rồi lại lao đầu vào Phó thị, gần như dành cả hai mươi bốn tiếng mỗi ngày cho công việc, trừ lúc ngủ.
Hơn nữa, phần lớn những người khác giới mà anh từng gặp đều có mục đích riêng với anh, mà anh thì lười để tâm. Nói không ngoa thì, ngay cả thư ký ở phòng Tổng giám đốc cũng là nam giới. Trong mắt anh, mọi cô gái đều giống nhau. Về phần Minh Ý, ấn tượng trong đầu anh vẫn là một cô bé mềm mại, nhỏ xíu, luôn lon ton chạy sau lưng anh.
Ngay cả khi biết mình sẽ cưới Minh Ý, trong lòng anh vẫn coi cô là em gái. Đồng ý cuộc hôn nhân này, vừa vì đáp ứng yêu cầu của gia đình, vừa để thực hiện di nguyện của ông cụ Diệp – một công đôi việc.
Lúc đó anh nghĩ đơn giản là, chỉ cần cưới về, cho ăn ngon mặc đẹp, còn hơn để Minh Ý rơi vào tay đám công tử bột khác. Anh chưa từng nghĩ sâu xa hơn về lý do tại sao mình lại nghĩ vậy.
Anh chỉ tự tin cho rằng, ở Lệ Thành này, không ai phù hợp cưới Minh Ý hơn anh.
Trước ngày hôm qua, anh chưa từng nghiêm túc nhìn nhận mối quan hệ giữa mình và Minh Ý, cũng chưa từng coi cô là một người phụ nữ trưởng thành. Nhưng khoảnh khắc ấy, phản ứng của cơ thể anh lại không thể lừa được chính mình.
Hoàn hồn lại, Phó Thời Lễ ngẩng mắt lên, cau mày: "Quan trọng à?"
"Dĩ nhiên quan trọng rồi!" – Phó Trạch Ngôn: "Nếu không biết thì—"
"Xinh."
Phó Thời Lễ nhàn nhạt cắt lời: "Rất xinh."
Nghe vậy, Phó Trạch Ngôn ngẩn người. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy ông anh họ máy móc như một cỗ máy công việc lại khen một cô gái xinh.
Một lúc sau, cậu mới lấy lại tinh thần: "Xinh à? Thế phải xem là xinh cỡ nào đã!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!