—
Sáng hôm sau, trời nắng trong vắt không một gợn mây.
Tại sân vận động của Trường Trung học số 1 Giang Thành, đoàn phim đang quay vô cùng náo nhiệt.
"Được rồi, cắt—"
"Minh Ý và Chu Dạng diễn tốt lắm, cảnh này qua rồi, chuyên viên trang điểm qua dặm lại một chút. Cảnh tiếp theo là phân đoạn của nam nữ chính, Kỳ Chu và Khương Du chuẩn bị xong chưa?"
Trợ lý đạo diễn vừa cầm kịch bản vừa đi về phía máy quay, vừa đáp: "Thầy Kỳ và cô Khương bên này chuẩn bị sẵn sàng rồi, có thể quay bất cứ lúc nào."
Nghe vậy, đạo diễn Trần cúi xuống xem đồng hồ, thấy vẫn còn sớm liền nói: "Được, vậy mọi người tạm nghỉ mười lăm phút. Mười lăm phút nữa quay cảnh nam nữ chính đúng giờ."
"Được được."
Phân cảnh hôm nay được quay ở sân bóng rổ, chỗ đứng của Minh Ý đúng ngay chỗ gió lùa, lúc quay thì gió lạnh thổi ù ù vào người. Vừa kết thúc cảnh quay, cô vội bảo Thịnh An Ninh dời ghế ra chỗ có nắng. Không làm ấm người lên thì tối nay chắc cô cũng sốt y như Phó Thời Lễ mất.
Vừa nghĩ đến Phó Thời Lễ, sắc mặt Minh Ý liền hơi ngẩn ra một chút. Sao tự dưng lại nhớ đến anh?
Minh Ý cũng không nghĩ nhiều, thuận tay đón lấy chiếc chăn Thịnh An Ninh đưa, khoác lên người, vừa uống nước trong bình giữ nhiệt vừa ngồi xuống ghế.
Cô co chân lên ghế, gót chân áp sát vào đùi, cả người cuộn lại, trùm kín chăn, phơi nắng hơn chục phút mới thấy đỡ lạnh hơn.
Thấy vậy, Thịnh An Ninh bật cười, đi tới đưa cho cô một bình nước giữ nhiệt mới rót: "Vừa mới rót xong, uống đi cho ấm."
Minh Ý giơ tay đón lấy: "Lạnh chết mất, gió vừa rồi thổi chỗ em đứng phần phật, suýt đông cứng rồi."
Thịnh An Ninh cười trêu: "Chị nhìn em thế kia là biết rét thật rồi, uống nhanh nước nóng vào. Không thì tối nay lại phải đi theo ông chồng em nằm viện đấy."
Nghe vậy, Minh Ý không nhịn được đảo mắt: "Đừng nhắc đến anh ấy nữa, xui cả ngày."
"Làm sao nữa vậy?" Thịnh An Ninh cười cười ngồi xuống ghế bên cạnh, mặt đầy vẻ hóng hớt: "Hôm qua không phải còn tình cảm mặn nồng lắm à? Đọc kịch bản cũng không đi, ở lại chăm ông xã đang phát sốt còn gì?"
Minh Ý cười lạnh: "Chị đừng hỏi. Hỏi là em thấy hối hận đây."
"Hối hận gì cơ?"
Minh Ý: "Hối hận hôm qua không để Phó Thời Lễ – cái đồ khốn đấy – chết dấp trên giường luôn cho rồi."
"…"
Im lặng vài giây, Thịnh An Ninh chậm rãi nói: "Nếu chồng chị chết trên giường chị thật thì chắc cũng chẳng ai tin là chết vì bệnh đâu."
"?"
Minh Ý ngẩng đầu nhìn sang: "Gì cơ?"
Bắt gặp ánh mắt Thịnh An Ninh, Minh Ý mất hai giây mới nhận ra ý cô ấy nói là gì.
"…"
Minh Ý không nhịn được đỏ bừng mặt, trừng mắt lườm một cái, quay đi: "Em thực sự đang mắng cái đồ khốn đó đấy!"
Vừa nói cô vừa nghiến răng: "Chị không biết anh ấy đã làm gì đâu!"
Thấy vậy, Thịnh An Ninh hứng thú nhìn cô: "Làm gì cơ?"
Nhắc đến chuyện này là Minh Ý lại tức, "Hôm qua không phải em không đếm tham dự buổi đọc kịch bản mà ở lại phòng chăm anh ấy đúng chứ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!