Chương 20: (Vô Đề)

Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của Thịnh An Ninh đã gọi đến.

"Có chuyện gì đấy? Chồng em bị ốm à?"

Sợ đánh thức Phó Thời Lễ, Minh Ý đặc biệt đi ra phòng khách nghe điện thoại. Cô dựa vào ghế sofa, khẽ "ừ" một tiếng: "Phó Thời Lễ sốt cao, mê man bất tỉnh rồi. Em đang đợi trợ lý của anh ấy mua thuốc mang tới cứu."

Nghe vậy, Thịnh An Ninh nhíu mày: "Nặng vậy sao không đưa luôn đi bệnh viện? Hơn nữa gọi cho lễ tân khách sạn chẳng phải còn nhanh hơn à?"

"…"

Minh Ý đáp: "Em lấy thân phận gì để gọi lễ tân khách sạn đây, thư ký nữ của Phó Thời Lễ à? Hay kiểu phụ nữ có thể xuất hiện trong phòng anh ấy từ sáng sớm?"

Thịnh An Ninh: "…"

Cô ấy đúng là đã quên mất chuyện này.

"Nhưng nếu Phó tổng bệnh nặng thế, sao không đưa thẳng đến bệnh viện luôn?"

"Em cũng không rõ lắm." Minh Ý nghĩ lại lời Tần Xuyên vừa nói, rồi thuật lại y nguyên cho Thịnh An Ninh: "Thư ký của Phó Thời Lễ bảo anh ấy không thích tới bệnh viện."

Thịnh An Ninh: "…"

"Sao chị thấy em còn không hiểu chồng em bằng thư ký của anh ấy vậy?"

"…"

Minh Ý thoáng lúng túng, quả thật cô không hiểu rõ Phó Thời Lễ bằng Tần Xuyên, nhưng nghĩ lại thì, vợ chồng Plastic mà thôi, hiểu rõ làm gì.

Minh Ý không trả lời câu này của Thịnh An Ninh, chỉ bảo: "Cứ uống thuốc xem có hạ sốt không, nếu không được thì đi viện sau cũng chưa muộn."

"Ừ, cũng phải."

Thịnh An Ninh đồng ý: "Thế em cứ lo chuyện bên chồng em trước đi, bên đạo diễn chị sẽ nói hộ. Nhưng kịch bản của em cũng đừng bỏ bê, nghe bảo đạo diễn Trần ghét nhất diễn viên vô cớ xin nghỉ, lần quay tới chắc chắn sẽ để mắt tới em đấy."

"Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị An Ninh."

"Ừ, vậy không còn gì nữa thì chị cúp máy trước đây. Chị sẽ kiếm cớ xin nghỉ giúp em, xong rồi gửi tin nhắn qua WeChat."

"Vâng, chào chị An Ninh."

Minh Ý vừa cúp điện thoại, chuông cửa phòng đã vang lên.

Cô đứng dậy đi ra, không nhịn được nhìn xuống đồng hồ, từ lúc cô gọi điện cho Tần Xuyên còn chưa đến mười lăm phút, nhanh vậy sao?

Mở cửa, Tần Xuyên đang đứng ngoài, tay cầm một túi thuốc.

Nhìn người trước mắt, Minh Ý trong lòng chỉ có một suy nghĩ, tốc độ thế này quả nhiên không hổ danh là trợ lý của Phó Thời Lễ.

"Phu nhân."

Tần Xuyên hơi cúi đầu, đưa túi thuốc cho Minh Ý: "Đây là thuốc và nhiệt kế cô dặn tôi mua, bên trong còn có cả miếng dán hạ sốt và mấy loại thuốc mà trước đây Phó tổng từng uống khi ốm."

Minh Ý gật đầu, nhận lấy túi thuốc rồi nhìn lướt qua: "Được rồi, tôi biết rồi."

Cô nghiêng người nhường lối: "Anh có muốn vào xem qua không?"

Tần Xuyên sững lại một chút, lập tức lắc đầu liên tục: "Không cần đâu, công ty còn việc phải xử lý, tôi đi trước đây. Sếp đành phải phiền phu nhân chăm sóc rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!