—
Vừa dứt lời, bầu không khí trong và ngoài xe lập tức trở nên nặng nề.
Gương mặt Mạnh Trân Trân vốn cố cười lấy lòng giờ cũng khó mà duy trì được, nụ cười gượng gạo như chực chờ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Cô ta cứng đờ quay sang nhìn Minh Ý, sắc mặt phức tạp: "Ý Ý… em quen Phó tổng à?"
Minh Ý vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình thản liếc nhìn người đàn ông trong xe với bộ vest chỉn chu.
Phó Thời Lễ mặc một bộ âu phục đen tuyền được đặt may thủ công, cúc áo sơ mi cài đến tận cổ, cà vạt được thắt ngay ngắn, toàn thân toát lên khí chất cấm dục. Trên gương mặt thanh tú là đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao đeo một chiếc kính gọng bạc, thần sắc lạnh lùng tạo cảm giác xa cách.
Tính ra, lần gần nhất Minh Ý gặp Phó Thời Lễ hình như là tám tháng trước. Nếu không phải vì những món quà lễ tết và tiền vẫn được chuyển đều đặn, cô còn tưởng ông chồng plastic này của mình đã xuống mồ từ lâu.
Thu ánh nhìn về, Minh Ý khẽ cong môi, cố ý mỉm cười quyến rũ với Phó Thời Lễ: "Hình như… cũng chẳng thân thiết lắm."
Mười hai tháng thì mất hút tám tháng, chồng plastic như vậy thì thân thiết được đến đâu?
Ngón tay Phó Thời Lễ khẽ gõ lên cửa xe, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Minh Ý không rời.
Hôm nay Minh Ý trang điểm theo phong cách đậm, kết hợp với đường nét gương mặt hoàn hảo khiến cô càng thêm nổi bật, vừa quyến rũ vừa sắc sảo. Dù lúc này trên mặt vẫn là nụ cười đầy ẩn ý, Phó Thời Lễ cũng không thể phủ nhận—hôm nay cô thực sự rất đẹp. Một vẻ đẹp sắc sảo khó quên.
Ánh sáng mờ ảo khiến người ta khó nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ thấy anh im lặng nhìn cô vài giây, sau đó lạnh nhạt cất giọng: "Minh Ý."
Giọng điệu mang theo chút cảnh cáo xen lẫn sự thiếu kiên nhẫn.
Người đàn ông này xưa nay chưa từng có nhiều kiên nhẫn với cô, Minh Ý cũng không tiếp tục khiêu khích. Cô thu lại ánh nhìn, cúi đầu nói vài câu với Thịnh An Ninh, rồi xách túi bước trên đôi giày cao gót quen thuộc vòng sang bên kia xe. Trước khi lên xe còn không quên quay đầu mỉm cười với Mạnh Trân Trân: "Tạm biệt chị Trân Trân."
Dứt lời, cô cúi người lên xe, đóng cửa lại.
Chỉ giây sau, chiếc Bentley đen lao vút đi trong ánh nhìn kinh ngạc của Mạnh Trân Trân, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
…
Xe chầm chậm hòa vào đường lớn. Giờ này đường phố khá vắng, nhưng chiếc xe mang biển số đặc biệt kia dù có chạy trên trục đường trung tâm sầm uất nhất của Lệ Thành cũng chưa từng gặp trở ngại.
Trên xe, Minh Ý và Phó Thời Lễ mỗi người ngồi một đầu ở hàng ghế sau, khoảng cách như thể cách biệt bởi cả rãnh nứt Đông Phi, không ai quấy rầy ai.
Cuối tháng Mười, nhiệt độ Lệ Thành đã hạ xuống dưới mười lăm độ. Ban đêm gió lạnh thổi không ngừng, chỉ đứng chờ ngoài cửa vài phút đã khiến Minh Ý lạnh run, lên xe rồi phải mất một lúc mới thấy ấm lại.
Trên xe không có mùi nước hoa rẻ tiền, thay vào đó là hương tuyết tùng thoang thoảng, mát lạnh dễ chịu, mùi hương nhè nhẹ theo luồng gió ấm trong xe len lỏi vào mũi cô.
Minh Ý ngẩng đầu, ánh mắt liếc sang khuôn mặt góc cạnh của Phó Thời Lễ.
Thấy anh vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, cô mới dám thoải mái nhìn kỹ hơn.
Trong ánh sáng lờ mờ, Phó Thời Lễ ngồi thẳng trên chiếc ghế bằng da thật, hai chân dài được bao phủ bởi quần tây cao cấp bắt chéo nhẹ nhàng, tay chồng lên nhau đặt trên đùi, lông mày hơi nhíu lại, môi mím thành một đường thẳng, trông như vừa trải qua một ngày dài mệt mỏi.
Không bàn đến chuyện khác, riêng khuôn mặt này của Phó Thời Lễ từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi. Như thể được thời gian ưu ái, dù là thời còn trẻ hay bây giờ, Minh Ý đều phải thừa nhận—anh đúng là đẹp trai, một vẻ đẹp không chê vào đâu được, đủ để khiến người khác rung động.
Chỉ tiếc là…
Minh Ý khẽ cười, ánh mắt dừng lại trên mặt anh vài giây rồi lặng lẽ thu về.
Phí cả một gương mặt đẹp như vậy.
Nửa tiếng sau, xe từ từ chạy vào khu vực Tây Ngọc Nhạc Đình.
Tây Ngọc Nhạc Đình tọa lạc ven sông, là nhà tân hôn của Minh Ý và Phó Thời Lễ, cũng là khu biệt thự có giá cao nhất và cơ sở vật chất tốt nhất tại Lệ Thành. Kiến trúc được thiết kế theo phong cách châu Âu, mỗi căn biệt thự đều có tên riêng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!