Chương 19: (Vô Đề)

Minh Ý vô thức muốn giằng tay ra, nhưng Phó Thời Lễ nắm quá chặt, lòng bàn tay anh nóng rực, nóng đến mức cổ tay cô như muốn bỏng luôn vậy.

Cô nhíu mày: "Phó Thời Lễ, anh làm cái gì đấy, mau bỏ tay em ra, đau chết đi được!"

Nghe vậy, Phó Thời Lễ mới nới lỏng lực tay một chút, Minh Ý tranh thủ giằng ra được, vừa xoa cổ tay vừa trừng mắt nhìn anh: "Chị đây đúng là không nên quan tâm đến anh! Đồ lấy oán trả ơn!"

"Em nói gì cơ?"

Phó Thời Lễ hơi ngẩng đầu, lúc này anh đã tỉnh táo hơn khi nãy khá nhiều, nhưng vì vừa ốm dậy nên giọng nói vẫn còn khàn đặc.

Minh Ý vẻ mặt miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn anh một cái, vừa cẩn thận xoa cổ tay vừa đáp: "Ban nãy em vừa từ phòng ngủ đi ra thì thấy anh nằm ngủ trên sofa, còn tưởng anh đột—"

Phó Thời Lễ nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua, dường như đang chờ cô nói tiếp.

Chạm phải ánh mắt anh, Minh Ý hơi chột dạ mím môi, vô thức sửa lời: "Còn tưởng anh bị ốm!"

Phó Thời Lễ nhẹ nhàng đưa tay lên ấn nhẹ giữa hai hàng lông mày, sau đó thong thả dời mắt đi: "Vậy à?"

Thực ra Phó Thời Lễ cũng cảm thấy cơ thể dạo này hơi khó chịu, có lẽ là do gần đây anh thức khuya làm việc nhiều, lại thêm sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai thành phố quá lớn, vừa rồi lại hơi mệt, vốn định tựa vào sofa nghỉ một chút, ai ngờ ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Minh Ý gật đầu: "Đương nhiên rồi! Ai mà ngờ được có người lại còn lấy oán trả ơn chứ!"

Vừa nói, Minh Ý vừa đưa cổ tay ra trước mặt anh, tỏ vẻ bị uất ức tày đình: "Anh xem này, đỏ hết cả lên rồi đây này!"

Ánh mắt Phó Thời Lễ chậm rãi di chuyển, dừng lại trên cổ tay vốn trắng trẻo mảnh khảnh giờ lại xuất hiện một vòng đỏ hồng.

Da cô mềm mại, chạm nhẹ một cái là đã đỏ lên.

Phó Thời Lễ khẽ chuyển động yết hầu, sau đó nghiêng đầu nhìn Minh Ý, ánh mắt có chút mơ màng, chần chừ một chút rồi mới mở lời: "Có cần anh xoa cho không?"

"?"

Minh Ý tức đến nghẹn họng, tiện tay vơ cái gối ôm bên cạnh ném thẳng vào anh: "Không cần!"

Đồ chết tiệt, bệnh nặng thế rồi mà vẫn còn hơi sức trêu ghẹo cô.

Phó Thời Lễ đưa tay bắt lấy cái gối ôm, thong dong ung dung nhìn cô: "Đây là thái độ em đối xử với bệnh nhân à?"

Minh Ý trừng mắt nhìn anh một cái, quay người bỏ đi luôn. Cô quả thật không nên quan tâm anh, cứ mặc cho anh bệnh chết đi cho xong.

Nhìn cô bỏ đi, chẳng hiểu nghĩ đến chuyện gì, khóe môi Phó Thời Lễ bất giác cong lên.

Minh Ý vừa đi chưa xa thì sau lưng đã vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

"Minh Ý."

Minh Ý khó chịu quay đầu: "Gì nữa?"

Ánh mắt Phó Thời Lễ chăm chú nhìn thẳng vào cô vài giây, yết hầu khẽ động, anh nói: "Thương lượng chút, tối nay em về phòng chính ngủ đi."

Minh Ý chẳng cần nghĩ, lập tức từ chối luôn: "Không đi!"

Khó khăn lắm cô mới dọn dẹp xong đấy!

Lời vừa dứt, đã nghe thấy giọng Phó Thời Lễ chậm rãi vang lên: "Vợ chồng hợp pháp, vợ chăm sóc chồng ốm không phải là chuyện nên làm à?"

"?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!