—
Tuy Minh Ý lúc nói những lời này chỉ là nhất thời đầu óc nóng lên, cũng chẳng mong Phó Thời Lễ sẽ nghiêm túc trả lời, nhưng khi cánh cửa phòng trước mặt đóng sầm một tiếng đầy vô tình, cô mới biết mình lại một lần nữa đánh giá thấp mức độ phát điên của tên cẩu nam nhân này.
Cầu người chẳng bằng cầu mình, Minh Ý trong lòng thầm mắng Phó Thời Lễ một trận cho hả dạ rồi mới cảm thấy thoải mái đôi chút, quay người tự mình thu dọn đồ đạc.
Nửa tiếng sau, Phó Thời Lễ bước ra khỏi phòng tắm, vừa hay nhìn thấy Minh Ý đang lúi húi chuyển đồ đạc từ phòng ngủ phụ ra, miệng còn lẩm bẩm không ngừng.
Chỉ có điều khoảng cách hơi xa, anh không nghe rõ cô nói gì, nhưng nhìn biểu cảm của cô cũng đủ hiểu cô chắc chắn lại đang mắng anh.
Im lặng vài giây, Phó Thời Lễ cúi đầu nhắn một tin nhắn, rồi mới bước đến gần, đứng tại chỗ cau mày nhìn bóng dáng đang bận rộn kia, nhịn không được mở miệng hỏi: "Em không muốn ngủ chung với anh đến thế à?"
Nghe vậy, Minh Ý đang ôm một đống tài liệu trong lòng liền dừng bước, vẻ mặt kỳ lạ nhìn anh một cái, sau đó lập tức thu lại ánh mắt: "Anh có bị làm sao không?"
Ai chê ai đây? Người này từ bao giờ học được trò ăn vạ thế nhỉ?
Nói xong, Minh Ý hừ một tiếng, trực tiếp đẩy anh ra rồi bước qua: "Tránh đường."
Phó Thời Lễ nhìn đống tài liệu hôm qua anh vừa sắp xếp xong xuôi, bị Minh Ý gom hết ra ngoài chất lung tung, cau mày nói: "Em để xuống đi, anh gọi người tới thu dọn."
"?"
Minh Ý ngoảnh lại, chỉ sợ mình nghe nhầm: "Anh vừa nói cái gì cơ?"
Phó Thời Lễ kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Anh nói, để anh gọi người tới thu dọn."
"……"
Minh Ý cạn lời, vừa rồi cô nhẹ nhàng nói mãi thì anh nhất quyết không chịu gọi người, giờ cô gần xong hết rồi anh lại ở đây giả vờ tốt bụng?
Tỉnh táo lại, Minh Ý đáp dứt khoát: "Không cần đâu."
Cô sắp làm xong hết rồi, chẳng muốn nhận phần ân tình này.
Nói xong, Minh Ý cũng chẳng thèm để ý đến anh nữa, xoay người bước vào phòng ngủ phụ, kéo chiếc vali dưới đất ra ngoài là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Phó Thời Lễ nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ cửa, nhân viên khách sạn đã tới.
Anh thu hồi ánh mắt, sải bước ra mở cửa.
Thấy vậy, Minh Ý cũng không tiếp tục tự làm khổ mình nữa, giao lại mọi việc còn lại cho nhân viên khách sạn, dặn dò vài câu rồi tự vào phòng ngủ chính lấy một bộ đồ lót đi vào phòng tắm.
Nhân viên dọn dẹp rất nhanh, lúc Minh Ý từ phòng tắm bước ra, phòng ngủ phụ đã trở nên gọn gàng ngăn nắp.
Trước khi vào phòng, Minh Ý theo phản xạ nhìn về phía phòng khách, thấy Phó Thời Lễ đang ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo, cúi đầu xem tài liệu.
Minh Ý thấy thế liền "xì" một tiếng, âm thầm chê trách trong lòng, ngồi bất động như thế, không biết còn tưởng trong nhà đang đặt tượng trang trí.
Nghĩ xong, cô xoay người trở lại phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.
Hôm nay nhìn tên cẩu nam nhân này thật không vừa mắt, cơn tức của cô đến giờ vẫn chưa tan hết, chẳng có hứng đi lấy mặt nóng áp mông lạnh làm gì.
Vào phòng ngủ, Minh Ý nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm liền nằm bò lên giường mở một ván Vương Giả Vinh Diệu.
Gần đây Phó Thời Lễ đột nhiên quay về, lại thêm bận rộn việc quay phim mới, lâu lắm rồi cô chưa vào game.
Vừa vào game đã nhận được lời mời lập đội của Tạ Vân Đường, Minh Ý cúi đầu đồng ý ngay.
Tạ Vân Đường là cô con gái út nhà họ Tạ ở Lệ Thành, cũng là bạn thân của Minh Ý, hai người cùng lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất tốt, cấp hai cấp ba đều chung lớp, nếu Minh Ý không nghỉ học thì đại học có khi họ cũng học cùng trường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!