—
Minh Ý vừa bước ra khỏi thang máy, Thịnh An Ninh đã nhìn thấy cô ngay lập tức. Thấy cô đứng ngây người mãi không bước tới, Thịnh An Ninh liền tiến lại gọi một tiếng: "Minh Ý, đứng ngẩn ra đấy làm gì thế, sao không qua đây?"
Minh Ý vô thức ngẩng đầu nhìn sang, đáp qua loa: "À, không có gì chị."
Thịnh An Ninh thoáng liếc qua màn hình điện thoại của Minh Ý, rồi nhanh chóng rời mắt đi nơi khác: "Thế đi thôi, muộn rồi đấy, em mà còn lề mề nữa là khỏi ăn sáng luôn."
"Ừm, đi thôi." Minh Ý vừa gật đầu vừa bước về phía bàn ăn cùng Thịnh An Ninh, đồng thời cúi xuống xoá luôn dòng tin nhắn vừa soạn dở.
Hôm nay cô còn có việc chính, không thể phí thời gian để cãi nhau với Phó Thời Lễ được.
Nhà hàng tầng ba có phục vụ buffet sáng, Minh Ý cầm hai chiếc bánh bao nhân trứng sữa, rồi lấy thêm một cốc sữa tươi mang về bàn.
Thấy vậy, Thịnh An Ninh hỏi ngay: "Sao hôm nay ăn ít thế?"
Bình thường Minh Ý ăn nhiều cũng ngang Thịnh An Ninh, nhưng cô khác với Thịnh An Ninh, cô là nghệ sĩ phải kiểm soát cân nặng. Ban đầu Thịnh An Ninh còn cẩn thận tính toán từng chút calo, đặt ra tiêu chuẩn nghiêm ngặt cho ba bữa mỗi ngày của cô.
Về sau, có hôm cô đột kích tới căn hộ nhỏ của Minh Ý mới phát hiện, hoá ra tuần nào Minh Ý cũng lén ăn vặt đồ ăn nhanh hai ba lần. Nhưng cân nặng của vẫn duy trì rất ổn định, dao động chưa tới 1kg. Từ đó, Thịnh An Ninh cũng không thèm quan tâm chuyện ăn uống của Minh Ý nữa.
Minh Ý ngẩng đầu nhìn cô ấy, chậm rãi nhai bánh bao: "Giảm cân."
Thịnh An Ninh: "…"
Ai mà tin nổi chứ?
"À phải rồi, hôm qua nói chuyện với chồng em thế nào? Anh ta có chịu phối hợp không?"
Nghe vậy, động tác của Minh Ý khựng lại một giây: "Ừm thì… Coi như là miễn cưỡng đồng ý."
"?"
Thịnh An Ninh nghi hoặc hỏi lại: "Miễn cưỡng đồng ý là sao?"
"Thì…" Minh Ý nhún vai, nhẹ bẫng đáp, "Anh ấy hoàn toàn không biết em định làm gì, mà em cũng chẳng định nói cho anh ấy biết."
Với những gì cô hiểu về Phó Thời Lễ, nếu anh biết cô đang coi anh là công cụ phục vụ cho việc diễn xuất, chắc chắn sẽ lập tức đóng gói cả người lẫn hành lý rồi ném ra ngoài cửa. Lúc đó thì còn làm thí nghiệm gì nữa, nên tốt nhất là cứ giấu nhẹm đi thôi!
"Hả?" Thịnh An Ninh ngẩn ra, "Thế không nói thì em định bảo Phó tổng phối hợp kiểu gì?"
Minh Ý cầm cốc sữa nhấp một ngụm nhỏ, ung dung đáp: "Không cần anh ấy phối hợp, mình em làm là được."
Thịnh An Ninh vẫn chưa tin lắm.
Minh Ý thấy thế vội trấn an: "Chị đừng lo chuyện này, em tự biết liệu sức mình. À mà, sao tự dưng hôm nay lại chuyển tới trường Trung học số 1 Giang Thành để đọc kịch bản vậy?"
Thịnh An Ninh lắc đầu thở dài: "Đừng nhắc nữa, đạo diễn Trần vừa mới quyết định lúc ăn sáng xong đấy. Hình như hôm qua ảnh đế Kỳ Chu chỉ vô tình đề xuất, đạo diễn Trần sáng nay cũng thuận miệng nói theo, đúng lúc Tống Ninh ngồi bên cạnh không phản đối, thế là quyết luôn."
"Thảo nào." Minh Ý gật gù, "Sáng nay ngủ dậy em còn kiểm tra nhóm chat, thấy thông báo vẫn như tối qua nên mới ung dung đi đánh răng rửa mặt. Chưa kịp ra khỏi nhà tắm thì chị đã nhắn tin tới tấp rồi."
"Lúc đó đạo diễn Trần vừa ăn xong và đi luôn."
Minh Ý ngẩng đầu lên hỏi: "Sao chị lại ăn sáng cùng đạo diễn Trần với Tống Ninh thế?"
"Khổ lắm," Thịnh An Ninh lắc đầu bất lực, "Sáng ra vừa bước ra khỏi phòng đã thấy phía trước có một nam một nữ đứng chờ thang máy. Lúc lại gần mới phát hiện đó là đạo diễn Trần với Tống Ninh."
"Đến lúc đó thì khoảng cách gần quá, chị không quay đầu lại được nữa, đành phải cố mặt dày đi tới đứng chờ chung thang máy. Sang tới nơi mới nghe thấy Tống Ninh đang rủ đạo diễn ăn sáng cùng."
Nói đến đây, Thịnh An Ninh liếc Minh Ý đầy ý tứ: "Một đạo diễn đi ăn riêng với nữ diễn viên, nhỡ ai chụp được thì làm gì có kết cục tốt đẹp. Em không nhìn thấy mặt đạo diễn Trần lúc ấy đâu, thấy chị như bắt được cứu tinh, kéo luôn chị vào ngồi chung."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!