Chương 15: (Vô Đề)

Ăn tối xong, cuối cùng Minh Ý cũng chịu ngồi yên một chút. Dù sao náo loạn cả buổi tối, cô cũng đã mệt rồi.

Cô định đi thẳng vào phòng ngủ phụ, thoải mái nằm lên chiếc giường lớn tám vạn tám một đêm, rồi thoải mái ngồi trên giường lướt Weibo một lát, sau đó đi ngủ.

Nhưng vừa đẩy cửa phòng ra, cô liền thấy trên giường phòng ngủ phụ toàn là âu phục và mấy tập tài liệu Phó Thời Lễ mang đến.

"???"

Minh Ý: Chuyện gì thế này?

Ngẩn người hai giây, Minh Ý quay ra đi về phía phòng ngủ chính, vẻ mặt đầy nghi hoặc hỏi Phó Thời Lễ: "Phòng ngủ phụ biến thành nhà kho từ lúc nào thế?"

Phó Thời Lễ ngẩng đầu, hờ hững nói: "Phòng ngủ phụ có ai ở đâu, anh để ít đồ vào không được à?"

"?"

Phòng khách rộng thế kia không đủ cho anh đặt đồ chắc?

Minh Ý cau mày: "Vậy em ngủ ở đâu đây?"

Phó Thời Lễ đáp: "Giường lớn thế này không đủ cho em ngủ à?"

Minh Ý vô thức nhìn chiếc giường trong phòng ngủ chính trước mặt. Ừ, đúng là rất lớn, nhìn qua ít cũng phải 2mx2m2.

Hoàn hồn lại, Minh Ý cảnh giác nhìn sang: "Ý anh là bảo em ngủ chung với anh? Thế sao được?"

"Sao lại không được?"

Phó Thời Lễ hơi nhướn mày: "Chẳng phải em là người nói vợ chồng hợp pháp thì phải ở chung sao?"

Minh Ý: "?"

Hóa ra lúc ấy anh không phản bác là vì đang chờ cô lúc này?

Thấy Minh Ý không nói gì, Phó Thời Lễ thản nhiên nhắc nhở: "Hôm nay là em tự bảo muốn ở lại ngủ đấy nhé, Phó phu nhân."

"……"

Minh Ý mím môi.

Trời tối thế này, cô mệt sắp chết đến nơi rồi, chắc chắn không thể đi giúp Phó Thời Lễ chuyển đống đồ của anh từ phòng ngủ phụ ra. Hơn nữa muộn thế này, gọi nhân viên khách sạn lên thì cũng không tiện, cô lại càng không thể ngủ sofa.

Nghĩ tới nghĩ lui, trong nhà này chiếc giường trước mặt vẫn là thoải mái nhất.

Nếu không có Phó Thời Lễ nằm ở đó thì càng tuyệt hơn.

Suy nghĩ một lúc, Minh Ý mới ngẩng đầu nói: "Thôi được rồi, em đành chịu thiệt một chút, miễn cưỡng ngủ tạm với anh một đêm. Sáng mai anh nhớ gọi người dọn dẹp phòng phụ đi nhé."

Thấy cô lại trở về bộ dạng kiêu ngạo thường ngày, Phó Thời Lễ càng cảm thấy buồn cười. Anh thích thú nhìn vào đôi mắt đẹp của cô, nghiêng đầu cười trêu chọc: "Sao không gọi anh là anh Thời Lễ nữa?"

Mấy chữ "anh Thời Lễ" được Phó Thời Lễ cố ý kéo dài thật sâu xa, khiến Minh Ý nổi hết cả da gà.

Nhưng hết cách rồi, để được tiếp tục ở lại đây làm thí nghiệm, cô đành phải diễn tiếp thôi. Cô điều chỉnh biểu cảm một chút, mím môi cẩn thận dò hỏi: "Vậy anh Thời Lễ có chịu nhường giường lớn trong phòng ngủ chính cho em không?"

Phó Thời Lễ mặt không cảm xúc, quay đi: "Không."

Minh Ý: "……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!