Chương 14: (Vô Đề)

Minh Ý đã chuẩn bị tinh thần từ trước, bình tĩnh quay đầu nhìn thoáng qua camera giám sát cách đó không xa, nghiêng đầu nhìn anh: "Ý là anh nên để em vào trong trước mới đúng."

Sau đó, cô chớp mắt, mỉm cười đầy đe dọa: "Chắc Phó tổng cũng không muốn ngày mai lại có tin tức gì đó giật gân, kiểu như Phó Thời Lễ đêm hôm gặp gỡ nữ minh tinh đúng không?"

Phó Thời Lễ lạnh nhạt liếc cô một cái, sau đó thu lại ánh mắt, hơi nhích người nhường đường.

Thấy thế, Minh Ý lập tức lách qua khe hở anh vừa tạo ra, vọt vào trong phòng.

Vừa bước vào, Minh Ý không khỏi cảm thán sự khác biệt giữa phòng suite sang trọng và phòng thường.

Ngay khi bước chân vào đã ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng, đúng loại mùi hương thanh ngọt mà cô thích nhất. Có lẽ vì Phó Thời Lễ đã ở đây lâu nên hương thơm ấy còn pha lẫn chút mùi tuyết tùng trên người anh.

Đi tiếp vào trong phòng khách, lập tức nhìn thấy cửa kính sát đất cực lớn. Phó Thời Lễ không kéo rèm, khung cảnh thành phố bên ngoài lấp lánh ánh đèn, tầm nhìn ở đây thoáng hơn tầng mười hai rất nhiều.

Minh Ý khẽ cảm thán: "Quả nhiên ở phòng suite tầng cao nhất vẫn thích thật đấy!"

Vừa nói xong, quay đầu mới nhận ra không biết từ lúc nào Phó Thời Lễ đã đứng ngay phía sau cô không xa.

Ban nãy khi đứng ngoài cửa, cô hơi căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên từ bé đến giờ cô phải hy sinh nhan sắc đi quyến rũ đàn ông, mà đối tượng lại là Phó Thời Lễ.

Bây giờ bình tĩnh nhìn kỹ lại, Phó Thời Lễ hôm nay đúng là hơi khác ngày thường khi ở nhà. Anh không đeo cà vạt, cổ áo mở bung cúc trên cùng, tay áo sơ mi xắn nhẹ, để lộ một đoạn cổ tay.

Phó Thời Lễ dừng chân tại chỗ, nhíu mày nhìn cô: "Em sang đây làm gì?"

Trực giác mách bảo anh, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.

Minh Ý không trả lời, quay người đi thẳng vào phòng tắm xem xét một vòng. Bồn rửa tay lát đá cẩm thạch, còn có cả bồn tắm massage cực lớn, hơn hẳn cái vòi sen nhỏ ở dưới tầng cô.

Thấy vậy, Minh Ý không khỏi tặc lưỡi. Lúc vừa mới chuyển vào, cô còn thấy phòng tầng mười hai cũng khá ổn, giờ so sánh mới thấy mình trước đây như bị căn phòng nhỏ kia dỗ ngọt, cứ nghĩ căn phòng nhỏ tồi tàn ấy cũng không tệ.

Xem xong phòng tắm, Minh Ý lại quay sang phòng ngủ chính. Chăn gối trong phòng ngủ rất ngay ngắn, nếu không phải nhìn thấy chiếc đồng hồ Rolex mà Phó Thời Lễ thường đeo đặt trên đầu giường, chắc cô sẽ tưởng căn phòng này hôm qua không có ai ở.

Nhìn dáng vẻ cô đi tới đi lui khắp phòng, Phó Thời Lễ bắt đầu đau đầu.

Anh đứng ở cửa phòng ngủ, giọng trầm thấp gọi cô từ phía sau: "Minh Ý."

Minh Ý nghe thấy liền quay lại, từ phòng ngủ chính bước ra: "Sao thế?"

Phó Thời Lễ day nhẹ thái dương: "Quay về phòng em đi."

Minh Ý lập tức lùi lại nửa bước, ngồi phịch xuống giường, ngẩng đầu nhìn anh: "Em không về đâu."

Phó Thời Lễ nhíu mày nhìn cô: "Thế em sang đây làm gì?"

Nghe vậy, Minh Ý nhướng mày. Cô biết ngay thể nào Phó Thời Lễ cũng sẽ hỏi câu này.

Theo kế hoạch chiều nay đã vạch sẵn, bước đầu tiên chính là ở lại đây.

Minh Ý ngẩng đầu, nhẹ nhàng mím môi, lấy ra kỹ năng diễn xuất tốt nhất đời mình, tỏ vẻ đáng thương nhìn Phó Thời Lễ: "Em… em muốn ngủ ở chỗ anh."

"Không được." Phó Thời Lễ không cần nghĩ, trực tiếp từ chối luôn.

"!!!!"

Minh Ý nghiến răng nghiến lợi trong lòng: Đồ chó! Nếu không phải vì yêu cầu của kịch bản, thì đến lượt một tên vai phụ như anh ghét bỏ tiên nữ như chị đây à!

Dù trong lòng đã lôi Phó Thời Lễ ra mắng tám trăm lần, nhưng trên mặt Minh Ý vẫn tiếp tục tỏ ra đáng thương: "Anh không biết chứ, giường tầng mười hai cứng lắm luôn, căn bản không phải cho người ở đâu, eo em hôm qua còn đỏ hết lên đây này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!