Chương 13: (Vô Đề)

Vài giây sau khi tin nhắn được gửi đi, ánh mắt Phó Thời Lễ lơ đãng lướt qua gương mặt rực rỡ tươi sáng phía đối diện, ánh mắt chạm vào cô rồi lại lặng lẽ thu về như chưa từng có gì xảy ra.

Minh Ý len lén liếc qua những người khác trên bàn, thấy họ vẫn đang nâng ly cụng chén, trò chuyện rôm rả, hoàn toàn không chú ý đến dòng chảy ngầm giữa cô và Phó Thời Lễ, lúc này mới yên tâm thu lại ánh mắt.

Phía bên kia, Phó Thời Lễ không bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào của cô. Anh trầm ngâm giây lát rồi cầm điện thoại đứng dậy, rảo bước ra khỏi phòng riêng.

Thấy vậy, Thịnh An Ninh khẽ huých nhẹ khuỷu tay cô, ghé sát thì thầm: "Chồng em đi ra ngoài rồi đấy."

Minh Ý theo phản xạ lập tức tắt màn hình điện thoại, vì chột dạ nên đưa tay vuốt gọn mấy sợi tóc bên tai, hờ hững nói: "Anh ấy ra ngoài thì kệ anh ấy, liên quan gì đến em đâu."

Thịnh An Ninh ngẩng đầu nhìn về phía cửa: "Chị thấy lúc anh ấy ra ngoài có liếc nhìn em một cái. Em không ra xem thử à?"

"Em ra xem cái gì chứ?"

Ngập ngừng vài giây, Minh Ý mím môi, vẻ kiêu kỳ trên mặt vẫn không hề giảm sút: "Được thôi, em ra ngoài xem thử cũng chẳng sao."

"Nếu thật sự có chuyện thì sao?"

Thịnh An Ninh nhìn thấu chút tính toán nhỏ trong lòng Minh Ý, mỉm cười: "Được, vậy em ra xem đi, bên này có chị lo. Có gì chị gọi cho."

"Vâng."

Nói xong, Minh Ý lặng lẽ đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.

Cô cũng muốn xem thử, cái đồ khốn ấy lại định giở trò gì lần này.

Rời khỏi phòng riêng, Minh Ý đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Phó Thời Lễ đâu, đành bước nhanh trên đôi giày cao gót về phía cuối hành lang, nơi có nhà vệ sinh.

Trước cửa nhà vệ sinh là khu vực rửa tay, trên tường gắn một tấm gương lớn. Minh Ý đứng trước gương, lấy từ trong túi ra một thỏi son, cẩn thận dặm lại lớp trang điểm.

Vừa rồi tuy ăn không nhiều, nhưng uống khá nhiều nước nên lớp son đã trôi gần hết, khiến sắc mặt cô trông không còn rạng rỡ như trước.

Dặm xong, Minh Ý nhẹ nhàng mím môi để lớp son tán đều. Nhìn hình ảnh trong gương với đôi môi đỏ rực, gương mặt rạng ngời như tiên nữ hạ phàm, tâm trạng cô cũng tốt lên không ít.

Cô hơi nghiêng đầu, định soi thêm dưới ánh đèn xem còn chỗ nào cần chỉnh sửa không, nào ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Phó Thời Lễ đang tựa vào bức tường sau lưng cô.

Người đàn ông vóc dáng cao ráo, vest đen ủi phẳng, dưới ánh đèn mờ ảo của hành lang đổ xuống từ trần nhà, bóng sáng nhập nhoà khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm, chỉ cảm thấy khí chất cao quý, xa cách.

Ánh mắt chạm nhau, Minh Ý theo phản xạ quay người lại: "Anh làm gì ở đây?"

Ý cô là: Phó Thời Lễ, tại sao anh lại xuất hiện ở Giang Thành, lại còn có mặt trong bữa tiệc tối nay.

Nghe vậy, Phó Thời Lễ nhàn nhạt hỏi lại: "Câu này đáng lẽ phải là anh hỏi em mới đúng chứ?"

Minh Ý cau mày: "Không phải chính anh gọi em ra à?!"

Khoé môi Phó Thời Lễ khẽ nhếch lên một chút, sau đó ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô, khẽ cười: "Vậy ra, Phó phu nhân ra ngoài là để tìm anh à?"

Minh Ý: "?"

Lại bị cái đồ khốn này đưa vào bẫy rồi! Bực thật!

Lấy lại tinh thần, Minh Ý tức tối bước ra ngoài: "Phó Thời Lễ, rốt cuộc anh muốn gì?"

Phó Thời Lễ vẫn đứng yên tại chỗ, thấy cô tức giận, ngược lại tâm trạng anh còn tốt lên, khóe miệng cong cong.

Ánh mắt anh chậm rãi dừng lại trên mặt cô, giọng nói nhàn nhã vang lên: "Em không muốn biết vì sao anh có mặt ở đây à? Nên anh mới gọi em ra để nói cho em biết, có vấn đề gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!