Chương 12: (Vô Đề)

Sáng hôm sau.

Trong căn phòng phía trong cùng của tầng mười hai của khách sạn Ly Lam, các diễn viên chính đang cùng đạo diễn đọc kịch bản.

Bộ phim 《 Nhìn thấy Pháo hoa, nhìn thấy Anh》 được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên đăng tải trên trang văn học mạng Tấn Giang, là tác phẩm dài đầu tay của tác giả, từng gây sốt cách đây năm năm, vừa ra mắt đã đạt đỉnh. Bản quyền truyền hình cũng là do đạo diễn Trần tốn rất nhiều tiền mới có thể mua được.

Thực ra, hai năm trước đã có ý định làm phim, nhưng trong lòng đạo diễn Trần, nam nữ chính lý tưởng luôn là Kỳ Chu và Khương Du. Không chỉ vì độ nổi tiếng quốc dân của hai người, mà quan trọng hơn là họ rất hợp với hình tượng nam nữ chính trong 《 Nhìn thấy Pháo hoa, nhìn thấy Anh》. Thành công vang dội của Trường Hạ ngày trước ai cũng thấy rõ.

Chỉ là, mấy năm nay Khương Du và Kỳ Chu đều chuyển hướng sang màn ảnh rộng, đạo diễn Trần đã nhiều lần gửi kịch bản sang nhưng bên kia vẫn không gật đầu. Sau này, vai nam nữ chính cũng thử tuyển chọn từ vòng casting, nhưng thử bao nhiêu người cũng không ưng ý.

Bản quyền phim nằm trong tay đạo diễn Trần gần năm năm, nếu không quay sớm thì sắp hết hạn. Huống chi trên mạng lại râm ran tin đồn Khương Du và Kỳ Chu muốn giải nghệ. Để có thể hoàn thành 《 Nhìn thấy Pháo hoa, nhìn thấy Anh》một cách trọn vẹn, đạo diễn Trần cuối cùng vẫn phải ba lần đến mời, mới có thể mời được hai người họ trở lại.

Cặp đôi "vũ trụ CP" có độ nhận diện quốc dân rất cao, chuyện lần trước lên hotsearch là ví dụ rõ ràng. Chỉ là Minh Ý từ khi bước chân vào giới giải trí đến nay, đây là lần đầu tiên được gặp Khương Du và Kỳ Chu ngoài đời.

《 Nhìn thấy Pháo hoa, nhìn thấy Anh》 được xem là IP lớn. Trong ba diễn viên đứng đầu bảng xếp vai, chỉ có Minh Ý là sao mới vừa từ tuyến mười tám lên, những người còn lại đều đã nổi vài năm, ít nhiều có chút danh tiếng, trong tay ít nhất cũng có hai ba tác phẩm tiêu biểu. Ngay cả vai nữ phụ thứ ba – Tống Ninh – người có vị trí thấp hơn Minh Ý cũng đã có hai bộ phim tiêu biểu, còn nam phụ cùng thứ hạng với Minh Ý là Chu Dạng thì càng là đại diện tiêu biểu cho thế hệ lưu lượng mới.

"Tống Ninh, đoạn này em thể hiện cảm xúc chưa chuẩn. Còn Chu Dạng, người cậu thích là Lục Thính Vãn, hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ, rất thân thiết. Khi đọc lời thoại phải nhìn vào mắt cô ấy, ánh mắt cậu đảo lung tung làm gì vậy?"

Có lẽ vì mọi người đều mới gặp nhau, chưa quen thân nên lúc đọc thoại vẫn còn gượng gạo, khiến buổi đọc kịch bản sáng nay không mấy suôn sẻ.

"Còn em nữa Minh Ý, vai Lục Thính Vãn là một tiểu công chúa được nuông chiều từ bé, đặc biệt là với Chu Dạng – người thanh mai trúc mã của mình – thái độ phải kiêu ngạo một chút! Hai người các em là kiểu ngoài mặt đối đầu nhưng trong lòng lại thấu hiểu lẫn nhau. Và còn phải có khí chất đó, khí chất đại tiểu thư em hiểu không?"

"…"

Minh Ý gật đầu, chỉ là không hiểu sao cô cảm thấy cảm giác mà đạo diễn nói hình như quen quen?

Kiêu ngạo, tiểu công chúa, đại tiểu thư…

Chẳng phải là chính cô còn gì?

Chỉ là, nhắc đến "thanh mai trúc mã", cô lại vô thức nghĩ đến Phó Thời Lễ.

Không biết giờ này Phó Thời Lễ đang làm gì. Từ lúc cô bay vào sáng hôm qua đến giờ, cũng gần hai mươi tư tiếng rồi, cái đồ khốn đó thậm chí đến một dấu chấm câu cũng không thèm nhắn cho cô.

Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, dù là ông chồng plastic thì ít nhất cũng nên có tí tình cảm chứ. Cùng lắm thì coi như bạn cùng phòng, đối tác hợp tác, cũng nên nhắn tin hỏi xem cô đã hạ cánh an toàn chưa chứ.

Nghĩ đến đây, Minh Ý lại thấy bực bội. Đúng là đồ khốn vẫn là đồ khốn! Lần trước chuyện bánh kem dâu cô còn cảm động lắm, tưởng đâu Phó Thời Lễ đã thay đổi!

Quả nhiên, sau khi nghĩ thông suốt hai điều đó, Minh Ý tiến bộ nhanh chóng. Cô đã có dáng vẻ, khí chất cũng lên, cảm giác nhân vật ngày càng đúng hơn. Đôi mắt hồ ly sáng rực rỡ cứ thế nhìn thẳng vào ánh mắt Chu Dạng, mấy lần suýt nữa khiến cậu ấy quên mất lời thoại.

Về sau, mọi người dần dần nhập vai, kết thúc vòng cuối cùng, đạo diễn Trần mới hài lòng: "Phần sau mọi người làm rất tốt, đặc biệt là Tống Ninh và Minh Ý."

Nói xong, ông liếc nhìn Minh Ý một cái: "Minh Ý tiến bộ rất nhanh, chỉ là còn một số tiểu tiết cần xử lý thêm. Em không phải Minh Ý, em là Lục Thính Vãn. Khi em diễn cùng Chu Dạng, cảm xúc vẫn còn chưa thật sự ăn khớp. Về phòng luyện tập thêm nhé."

Minh Ý gật đầu. Thực ra cô cũng cảm thấy đâu đó có gì đó chưa đúng lắm, khiến phần thể hiện hôm nay hơi bị hời hợt.

Buổi đọc kịch bản kéo dài đến mười hai giờ rưỡi trưa mới kết thúc.

Kết thúc rồi, mọi người ai về phòng nấy. Khi Minh Ý đến cửa phòng 1207 để quẹt thẻ, thì cửa phòng 1208 bên cạnh bật mở. Thịnh An Ninh từ bên trong ló đầu ra: "Mới kết thúc à?"

Minh Ý gật đầu: "Vừa xong ạ."

Thịnh An Ninh: "Giờ này rồi mà em chưa ăn trưa à?"

Minh Ý lắc đầu: "Chưa ăn."

Đừng nói đến bữa trưa, hôm nay buổi đọc kịch bản bắt đầu từ sáu rưỡi, cô dậy từ năm giờ sáng để trang điểm, đến cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!