—
"?"
Sau khi nhìn rõ thứ đang đặt trên bàn trà, Minh Ý lập tức phát huy đến cực hạn độ mềm dẻo của cơ thể, "vút" một tiếng, cô nhanh như chớp chộp lấy một cái trong số đó.
Hôm làm thủ tục kết hôn, mọi thứ diễn ra khá vội vàng. Minh Ý lúc ấy đang gấp rút đi thử vai cho bộ phim Quỳnh Thủy Dao nên vừa nhận giấy chứng nhận kết hôn xong đã giao luôn cho Phó Thời Lễ giữ hộ. Nói chính xác thì là đưa cho Tần Xuyên – trợ lý đặc biệt của Phó Thời Lễ – giữ. Dù sao lúc đó cô và Phó Thời Lễ, có thể ghét nhau đến mức nào thì chính là ghét đến mức ấy. Nếu là giấy ly hôn thì e rằng anh còn miễn cưỡng chấp nhận giữ lại một bản.
Cầm trên tay, Minh Ý cúi đầu mở giấy chứng nhận kết hôn ra xem ảnh chụp trên đó. Trai xinh gái đẹp, nhìn thật dễ chịu. Hôm ấy cô đã đặc biệt dành nhiều thời gian để trang điểm theo kiểu nhìn như không trang điểm, dù sao đây cũng là giấy chứng nhận kết hôn sẽ theo cô cả đời, nhất định phải xinh đẹp chỉn chu.
Hoàn hồn lại, Minh Ý đặt giấy chứng nhận kết hôn lên ghế sofa bên cạnh, ngẩng đầu hỏi: "Anh mang giấy chứng nhận kết hôn theo bên người làm gì vậy?"
Phó Thời Lễ hờ hững liếc cô một cái rồi thản nhiên đáp: "giấy chứng nhận kết hôn vẫn để trong văn phòng anh, hôm nay mới nhớ ra nên mang về cho em giữ."
"Ồ."
Minh Ý nhìn anh một cái. Thôi được, nhìn kiểu gì thì Phó Thời Lễ cũng không giống người sẽ mang giấy chứng nhận kết hôn theo người. Dù sao xung quanh anh, phụ nữ nối đuôi nhau còn chưa đủ nhiều hay sao…
Nghĩ đến đây, Minh Ý bất giác nhớ lại lời Mạnh Trân Trân nói lúc chiều.
Cô len lén ngẩng đầu nhìn Phó Thời Lễ.
Dưới ánh đèn thủy tinh ấm áp, đường nét gương mặt người đàn ông sắc sảo, hàng mày cao, sống mũi thẳng tắp, chỉ là hôm nay không đeo kính, để lộ đôi mắt phượng dài hẹp, ánh mắt đen sâu thăm thẳm, không vương chút cảm xúc nào, lạnh nhạt như cấm dục. Áo sơ mi mở khuy, chân bắt chéo ngồi trên sofa, toàn thân toát ra khí chất xa cách, lãnh đạm.
Minh Ý không thể không thừa nhận, đứng từ góc độ một người phụ nữ mà nói, đây quả thật là một gương mặt khiến người ta đỏ mặt tim đập.
Nhiều khi, chỉ cần nghĩ đến gương mặt anh tuấn thế này thôi, cơn giận cũng vơi đi không ít.
Minh Ý thu ánh nhìn lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đúng là yêu nghiệt."
"Em nói gì cơ?" Phó Thời Lễ nghe không rõ.
"Không có gì."
Nghĩ đến chuyện bên ngoài còn rất nhiều người dòm ngó ông chồng plastic của mình, Minh Ý không hiểu sao cảm thấy hơi tức ngực.
Thấy vậy, Phó Thời Lễ khẽ cau mày: "Muốn nói gì thì cứ nói."
Minh Ý ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn anh: "Gì cũng được à?"
Giọng Phó Thời Lễ nhàn nhạt, mang theo chút châm chọc: "Không biết từ khi nào em lại bắt đầu tôn trọng ý kiến của anh như thế."
Ngưng một chút, anh ngẩng đầu, ánh mắt không hề né tránh đối diện với đôi mắt long lanh của cô, môi mỏng khẽ động, nhả từng chữ: "Bạn–cùng–thuê
-phòng."
Minh Ý: "…"
Người này, thật biết ghi thù.
Im lặng một lát, Minh Ý dời mắt đi, giả vờ ho nhẹ một tiếng: "Là anh bảo em nói đấy nhé."
Có lẽ cũng biết đề tài sắp nói ra hơi nhạy cảm, Minh Ý giơ tay với lấy một chiếc gối ôm đặt trên sofa ôm vào lòng, nghĩ trước nghĩ sau cả nửa ngày mới rụt rè ngẩng đầu lên: "Cái đó… anh thích kiểu con gái như thế nào?"
"Hử?" Phó Thời Lễ không hiểu.
Thấy vậy, Minh Ý cau mày: "Không hiểu à? Ý em là anh thích kiểu con gái thế nào, ví dụ như dịu dàng? hiểu chuyện? năng động? hay là trưởng thành quyến rũ?"
Nghe đến đây, Phó Thời Lễ hơi nhướng mày, nghiêng người tựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt hứng thú khẽ nhấc lên: "Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!