—
Vì bị nói trúng tim đen, gương mặt vốn tinh xảo của Mạnh Trân Trân tức đến xanh tím.
Một người là ông chủ có sức ảnh hưởng lớn trong giới kinh doanh, đứng sau là Tập đoàn Phó thị nắm giữ mạch máu tài chính toàn Lệ thành; một người là ca sĩ top đầu trong giới giải trí, sở hữu tám mươi triệu fan, sau lưng là cả gia tộc nhà họ Diệp – hào môn đỉnh cấp trong giới thượng lưu Lệ thành.
Hai người này, bình thường có biết bao nhiêu người tìm đủ mọi cách cũng chẳng thể với tới, vậy mà đều có mối quan hệ mập mờ với Minh Ý, cô ta làm sao mà không hâm mộ cho được? Không, phải nói chính xác là – ghen tị.
Đêm hôm đó cô ta tốn bao nhiêu công sức bắt chuyện suốt một lúc lâu, vậy mà Phó Thời Lễ chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái. Dựa vào đâu mà Minh Ý có thể đường hoàng ngồi lên xe anh?
Nghĩ đến đây, Mạnh Trân Trân cười lạnh: "Chắc cô theo Phó tổng cũng lâu rồi nhỉ?"
"Cái gì cơ?"
Minh Ý lập tức cảm thấy buồn cười, thật sự nghĩ ai cũng giống như cô ta chắc?
"Cô không cần giả vờ nữa, chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi. Phó Thời Lễ đâu phải người đơn giản, cô bám được vào anh ta cũng coi như may mắn rồi. Nhìn dáng vẻ lần trước thì có vẻ cô và anh ta cũng quen nhau không phải thời gian ngắn đâu nhỉ?"
Minh Ý từ từ xoay người lại, nhìn cô ta không nói gì.
Mạnh Trân Trân tiếp tục: "Hôm qua cô với Diệp Trác lên hot search cũng là anh ta giúp cô gỡ xuống đúng không?"
"Nói thật với cô nhé, tôi nhắm tới Phó Thời Lễ lâu rồi, dạo này cũng tìm người giới thiệu giúp. Cô đã ở bên anh ta một thời gian rồi, sớm muộn gì anh ta cũng chán cô thôi, chi bằng giờ cô chủ động rút lui, nhường Phó Thời Lễ lại cho tôi. Tôi sẵn sàng chia một nửa tài nguyên mình đang có cho cô."
Dù sao thì, nếu cô ta có thể bám được vào Phó Thời Lễ, đám tài nguyên hiện giờ cũng chẳng đáng là gì.
Minh Ý: "?"
Phó Thời Lễ là món hàng à? Dù có là thế, thì cũng chẳng đến lượt cô ta ở đây mặc cả với cô.
Minh Ý cố nhịn không đảo mắt, thật sự rất tò mò đầu óc của Mạnh Trân Trân được cấu tạo kiểu gì.
Cho dù cô thực sự được bao nuôi đi nữa, cũng không thể nào tự dưng nhường "kim chủ" của mình cho người khác được? Điên à?
Huống chi, Phó Thời Lễ ngày thương lạnh lùng như thể một nhà sư xuất gia tu hành, ngay cả cô còn chẳng lọt nổi vào mắt anh, chứ đừng nói đến Mạnh Trân Trân – nếu mà anh để mắt đến cô ta thì thật đúng là chuyện hoang đường!
Khóe môi Minh Ý nhếch lên, mang theo vẻ khinh thường.
Cô khẽ hất cằm, ánh mắt dừng lại trên mặt Mạnh Trân Trân, bước từng bước trên đôi giày cao gót đi về phía cửa. Khi đi ngang qua Mạnh Trân Trân, cô dừng lại một chút.
Nhẹ nhàng ngước mắt lên, đối diện ánh nhìn của đối phương, trong đáy mắt sự khinh bỉ hiện lên không chút che giấu: "Xin lỗi nhé, loại như cô, anh ấy không thèm."
Nói xong, quay người đi, đôi giày cao gót giẫm xuống sàn vang lên từng tiếng "cộc cộc" đầy khí thế.
Đứng tại chỗ, Mạnh Trân Trân nhìn theo bóng lưng rời khỏi nơi hành lang, khẽ nhếch môi: "Cứ chờ đấy."
Trong phòng trang điểm.
Minh Ý không nhịn được mà than thở với Thịnh An Ninh: "Chị nói xem đầu óc của Mạnh Trân Trân có phải có vấn đề không? Đến mức đó rồi à?"
Thịnh An Ninh bật cười: "Thế này thì đúng là đến mức không thèm kén chọn nữa rồi…"
Bảo cô ta không kén chọn nghe còn tử tế, chứ hành động này chẳng khác nào trực tiếp cướp bát cơm của người khác.
Minh Ý tức đến mức muốn lật cả tròng mắt: "Chị tưởng tượng được mức độ cạn lời của em lúc đó không? Đừng nói là em với Phó Thời Lễ không có gì, cho dù có là thật đi chăng nữa thì càng không thể nhường cho cô ta chứ!"
"Huống hồ, Phó Thời Lễ đâu phải món hàng, đến mức để cô ta tranh tới giành lui!"
Nghe vậy, Thịnh An Ninh nhướn mày. Câu này sao nghe có chút… bênh vực thế nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!