Một tuần sau, kỳ nghỉ tuần trăng mật của Tô Ngộ và Phó Tu Ninh kết thúc.
Trở về Bắc Kinh, Phó Tu Ninh chính thức tiếp quản Tập đoàn Thịnh Hoa, ông cụ Tống cũng đã nghỉ hưu thành công và dự định cuối năm sẽ cùng Tống Uyển đến Ireland sinh sống.
Mặc dù Phó Tu Ninh bận rộn không ngừng sau khi tiếp nhận Tập đoàn Thịnh Hoa nhưng đôi vợ chồng trẻ vẫn luôn có thời gian dành cho nhau. Thời gian ngọt ngào, mặn nồng trong những ngày mới cưới dù ít ỏi nhưng luôn có.
Phó Tu Ninh đã thu xếp tất cả công việc vào trong các ngày làm việc trong tuần, cuối tuần anh dành trọn thời gian bên Tô Ngộ, thỉnh thoảng cùng nhau xem phim trong phòng chiếu, hoặc nấu cơm cùng nhau, sau bữa tối lại tay trong tay đi dạo dưới ánh hoàng hôn. Cuộc sống nhỏ của họ trôi qua thật ngọt ngào.
Một hôm, sau khi vận động, hai người chuẩn bị ôm nhau đi ngủ như mọi khi, Tô Ngộ đột nhiên lên tiếng: "Phó Tu Ninh."
Phó Tu Ninh: "Hửm?"
Có lẽ vì vừa vận động xong, giọng anh hơi khàn.
"Anh thích con trai hay con gái?" Tô Ngộ hỏi.
Nghe vậy, Phó Tu Ninh từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô: "Sao lại hỏi đột ngột thế?"
Tô Ngộ dựa vào anh, nhẹ nhàng cọ cọ vào người anh, giọng nói mềm mại: "Chỉ là đột nhiên muốn hỏi thôi mà."
Phó Tu Ninh khẽ cười, đưa tay ôm cô vào lòng, giọng nói trầm ấm và dịu dàng: "Chỉ cần là con của chúng ta, anh đều thích."
Ngừng một chút, anh bổ sung thêm: "Nếu phải chọn một, anh hy vọng là con gái."
Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao?"
"Con gái không tốt sao? Giống em, xinh đẹp như vậy."
Tô Ngộ mím môi rồi cười ra tiếng: "Anh lại đang làm em vui rồi."
Phó Tu Ninh mỉm cười, hỏi lại: "Còn em thì sao? Em thích con trai hay con gái?"
"Ừm…"
Tô Ngộ nghiêng đầu suy nghĩ vài giây: "Con gái thôi, lần trước em cùng Phương Giác Thiển đi mua sắm, thấy một bộ váy cho bé gái dễ thương lắm, nếu có con, em chắc chắn sẽ mua ngay."
Nghe vậy, Phó Tu Ninh nhẹ nhàng nhướng mày, không vội vã nói: "Phó phu nhân đang ngầm ám chỉ gì đó sao?"
"Ừm?"
Tô Ngộ: "Gì cơ?"
Vừa dứt lời, chưa kịp để Tô Ngộ phản ứng, Phó Tu Ninh đã xoay người, đè cô xuống dưới.
Hai người đối diện, mắt nhìn vào nhau.
Lông mi Tô Ngộ khẽ run rẩy.
Trong bóng tối, người đàn ông từ trên nhìn xuống cô, đôi mắt phượng tinh xảo chứa đầy sự dịu dàng vô tận.
Dù đã bên nhau lâu như vậy, trái tim Tô Ngộ vẫn không thể kiểm soát, đập mạnh không ngừng.
"Không phải em muốn có con gái sao?"
Phó Tu Ninh khẽ cong môi, cúi đầu hôn lên tai cô, giọng nói khàn đục: "Tối nay chúng ta cố gắng thêm chút nữa."
"…"
Kể từ khi Tô Ngộ nhắc đến chuyện có con, Phó Tu Ninh dường như có thêm lý do chính đáng để không để cô ngủ sớm, mỗi ngày sau khi tan làm, anh lại kéo cô "nỗ lực", dù có phải tăng ca đến khuya cũng không làm giảm bớt quyết tâm đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!