20
Không còn cách nào khác, ta đành phải chấp nhận.
Mất hai ngày trời, tiến độ công việc vẫn rất chậm chạp, hầu như ai cũng có những việc chưa hoàn thành.
Ta dùng tay day day trán, một mình gắng gượng, cố gắng giải quyết hết đống việc. Trong đêm yên tĩnh, tiếng nước đồng hồ nhỏ giọt liên tục vang lên. Ta mở cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên, giờ đã qua giữa đêm.
Sau ba ngày khó khăn, cuối cùng Vương Kế cũng không thể chịu được nữa. Trước khi về nhà, ông ta đã vội vàng để lại bản báo cáo vận chuyển trên bàn.
Ta mải mê làm việc của mình đến tận khuya. Trước khi tắt đèn ra về, ta mở bản báo cáo ra xem lại, và nhìn thấy, ta suýt nghẹn thở.
Hồng Trần Vô Định
Chỉ có vài tờ giấy mà đầy rẫy những lỗi sai, có mấy chỗ ta chỉ cần nhìn một cái là đã biết không ổn.
Cái bản này không thể dùng được.
Bỗng dưng ta muốn khóc. Đêm nay, có lẽ ta sẽ chẳng thể ngủ được.
Thư quán đêm khuya vô cùng yên tĩnh, tiếng lật sách vang lên rõ ràng. Ta ngồi đó, ôm một quyển dày cộp về thủy văn và tỉ mỉ kiểm tra từng chữ, từng câu, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng gọi: "Y Y?"
Ta ngẩng lên, thấy hắn khoác áo choàng đứng ở cửa, vẻ mặt có chút lo lắng.
"Hoàng thượng?" Ta định đứng dậy hành lễ, nhưng vừa đứng lên lại cảm thấy hoa mắt, phải ngồi xuống ngay.
Hắn vội vã bước đến đỡ lấy ta, hỏi: "Sao giờ này còn chưa về?"
Nhìn đống sách vở đầy bàn, đầu ta lại đau nhói. Ta ngước lên nhìn hắn, hỏi: "Sao Hoàng thượng lại tới đây?"
Hắn nhìn ta với vẻ trách móc nhẹ: "Ta đợi ngươi ở Trường Lạc Môn lâu quá không thấy, nên mới tìm đến đây."
"Đợi ta? Hoàng thượng tìm ta có việc gì?"
Ta thầm lo lắng, hy vọng không phải lại là việc gì liên quan đến công việc, nếu không thì ta sớm muộn cũng c.h.ế. t trên bàn giấy này mất.
Hắn dừng lại một chút rồi thở dài, kéo ta đứng dậy, nói: "Không có việc gì đâu, về nghỉ đi."
"Ta không thể! Không thể về ngay được!" Ta đẩy hắn ra, "Tối nay ta phải làm xong mọi thứ, không thể chậm trễ thêm nữa."
Hắn nhướng mày: "Tối nay, nhất định phải làm xong?"
Ta kiên quyết gật đầu.
"Được rồi." Hắn xắn tay áo, ngồi xuống đối diện ta, "Vậy thì ta giúp ngươi."
21
Ta chưa bao giờ gần gũi với hắn đến thế.
Khi hắn đọc sách, ánh mắt vô cùng chuyên chú, sắc thái thường ngày, vốn mang theo khí thế uy nghiêm của một bậc đế vương, giờ như được thu lại, chỉ còn lại sự ôn hòa lặng lẽ giữa giấy mực.
Chúng ta ngồi đối diện nhau trong căn phòng yên tĩnh này, dưới ánh đèn mờ ảo, nến cháy nhẹ, duy chỉ có âm thanh cọ xát giữa đầu bút và mặt giấy, phát ra tiếng "sột soạt" đều đều.
Hắn đặt bút xuống, nghiền mực, nhìn lại bản kế hoạch của Vương Kế đã bị chỉnh sửa đầy những nét vẽ chồng chéo, mặt mày không giấu nổi vẻ tức giận, cười mà như không cười:
"Cái thứ này rốt cuộc là cái quái gì vậy?"
Ta bất giác mở to mắt nhìn hắn: "Hoàng thượng, ngài lại chửi rủa như vậy à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!