71
Tiêu Dư An đỏ mặt, đứng trước Tiêu Dư Ninh, trông hắn như một con mèo vừa được vuốt lông cho ngay ngắn.
Hồng Trần Vô Định
Tiêu Dư An lẩm bẩm bên tai ta:
"Tỷ ấy cầm kiếm đó, ta lười đôi co."
Ta che miệng cười. Thấy hắn sợ Tiêu Dư Ninh thật rồi.
"Bệ Hạ!" Tiếng hô của Lâm Bạch Vũ đã cắt đứt sự ngượng ngùng của Tiêu Dư An.
Ta thấy Lâm Bạch Vũ phi ngựa lao tới. Mặt hắn đầy máu, nếu không nói, ta suýt không nhận ra hắn là ai.
Dù phần lớn m.á. u đó không phải là của hắn.
Lâm Bạch Vũ nhảy xuống ngựa, cung kính hành lễ với Tiêu Dư An:
"Bệ Hạ, Tô tướng quân đã phát hiện thêm động tĩnh của quân Đột Quyết, đang tìm kiếm ngài."
Chưa dứt lời, ta đã nghe thấy một tiếng "Keng" vang lên sau lưng.
Quay lại, ta thấy kiếm của Tiêu Dư Ninh rơi xuống đất. Nàng đứng đó, ngây người nhìn Lâm Bạch Vũ, đôi mắt dần dần ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Lâm Bạch Vũ khi thấy nàng, tất cả cảm xúc trên mặt đều dừng lại.
"Điện hạ?
Lâm Bạch Vũ gọi, giọng nói run rẩy không kiềm chế được.
"Ừ." Tiêu Dư Ninh đáp, miệng nở nụ cười.
Lúc này, Tiêu Tường Mộc không biết từ đâu chui ra, bám vào chân Tiêu Dư Ninh, tò mò nhìn Lâm Bạch Vũ rồi hỏi:
"Mẫu thân, người này là ai vậy?"
Tiêu Dư Ninh vội vàng lau nước mắt ở khóe mắt, kéo đứa trẻ ra trước người, nhìn Lâm Bạch Vũ rồi khẽ nói:
"Vị thúc thúc này là... là bạn rất thân của mẫu thân thời niên thiếu."
Ánh mắt họ lướt qua nhau, ngập tràn ngữ điệu không lời.
Tiêu Dư An kéo tay áo ta, nhỏ giọng nói:
"Chúng ta đi chỗ khác đi, để họ nói với nhau vài lời."
Ta chợt hiểu ra. Người mà Lâm Bạch Vũ gọi là "Điện Hạ" khi hôn mê, là người hắn thầm yêu mà không thể có được, cũng là người hắn đã mong chờ suốt đời.
Người đứng đầu đội quân vạn người dũng mãnh, ngày ngày chiến đấu trên chiến trường, chịu đựng nỗi nhục trong triều mà không rơi một giọt lệ, lại là Lâm Tướng quân đó. Nhưng đêm hôm đó, ta đã thấy hắn khóc.
72
Tiêu Dư An đưa ta về đại doanh của quân Tấn.
Tại đây, hắn kiểm tra toàn bộ vết thương trên người ta. Mặc dù trước mặt ta Tiêu Dư An không nói gì, nhưng sau đó ta nghe nói, tất cả tù binh Đột Quyết đều bị hắn hạ lệnh xử quyết, không để sót lại một mạng nào.
Ta cũng nghe được những gì đã xảy ra trong thời gian ta rời khỏi Đôn Châu thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!