Chương 27: (Vô Đề)

64

Khi quân Đột Quyết rút lui, chúng trói tay chân ta rồi vứt bỏ ta lại giữa sa mạc.

Ở đây không có nước, không có người, nhưng ban đêm, sói hoang sẽ xuất hiện.

Mặt trời lặn, cát nhanh chóng lạnh đi. Ta co ro trong cát, cảm thấy thân thể mình run lên.

Mặt trăng trắng xóa lên cao, vạn vật im lặng, nhưng đột nhiên, ta nghe thấy một tiếng tru dài vang lên, xé toạc màn đêm.

Xung quanh hiện ra từng điểm sáng xanh lục, ban đầu chỉ lác đác một vài điểm, nhưng rồi dần dần, chúng nhiều lên, bao phủ khắp bốn phương tám hướng.

Ta cuối cùng nhìn rõ, đó là ánh mắt của đàn sói. Hàng chục con sói há miệng rộng, từng bước tiến lại gần ta, có lẽ chúng ngửi được mùi m.á. u trên cơ thể ta, ánh mắt chứa đầy sự phấn khích khi phát hiện con mồi.

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy ta, ta không muốn c.h.ế. t như vậy! Chết rồi mà còn không được toàn thây.

Ta điên cuồng giãy giụa với sợi dây trói, nhưng vô ích. Ta chỉ cảm nhận được sức lực còn lại trong cơ thể mình dần dần cạn kiệt.

Ta thấy con sói đầu đàn ngừng lại, co người lại, lùi vài bước. Đó là dấu hiệu của nó chuẩn bị tấn công.

Hồng Trần Vô Định

Ta điên cuồng đạp vào cát, nước mắt giàn giụa, vô vọng hét lên:

"Tiêu Dư An, cứu ta với! Mau cứu ta…"

Con sói đầu đàn vươn móng vuốt sắc nhọn, lao tới. Ta cố gắng vùng vẫy, nhưng ý thức trong cơ thể ta đang dần dần tắt ngấm vì cơn đau.

Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, ta thấy một mũi tên bay qua không trung, xuyên qua cổ họng con sói.

65

Ta đã mơ một giấc mơ dài, thật dài.

Lúc thì mơ thấy mình bị người Đột Quyết đuổi trong Đại Mạc, lúc lại thấy Tiêu Dư An ném quả cầu tuyết vào người ta, lúc khác lại thấy Lưu tiên sinh cầm cuốn sách cười hiền từ nhìn ta.

Dần dần, nỗi đau trên cơ thể ta càng lúc càng rõ rệt, ta bắt đầu nghe thấy những âm thanh xung quanh.

Đó là giọng của một cậu bé còn non nớt:

"Mẫu thân, tỷ tỷ xinh đẹp này chừng nào mới tỉnh lại ạ?"

Một giọng nữ dịu dàng đáp lại: "Suỵt, nói nhỏ thôi. Đừng làm nàng ấy tỉnh."

Giọng nói này, ta hình như đã nghe qua rồi.

Ta vùng vẫy trong cơn mê man, khó khăn lắm mới hé được mí mắt. Ta dường như đang nằm trong một chiếc lều lông, trang trí... nhìn rất giống nơi của người Ưu Sơn.

Ta nóng lòng muốn biết nơi này là đâu, vừa động tay một cái, đụng phải vật gì đó, phát ra tiếng động.

Nữ nhân trong phòng nghe thấy liền vội vàng chạy lại nhìn ta, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi tỉnh rồi à?"

Nàng đeo trang sức của người Ưu Sơn, nhưng lại có dung mạo giống người Hán, là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Giống hệt như Tiêu Dư An.

Ta vất vả hồi tưởng gương mặt này trong trí nhớ, cuối cùng mở miệng hỏi: "Là Chiêu Ninh công chúa?"

66

Chính là Tiêu Dư Ninh đã cứu ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!