Chương 16: (Vô Đề)

38

Vào tháng Năm, cuối cùng thì Tô Hạo Ninh cũng đã tiến vào kinh thành.

Hăn hành sự vô cùng kín đáo, đến nỗi khi ta nghe tin này, hắn đã đứng ngay cổng hoàng cung rồi.

Hôm đó, ta tự tay pha trà hoa quả, định mang đi tặng cho Tiêu Dư An nếm thử. Khi ta tới Kiến Chương điện, vừa hay gặp phải Tô Hạo Ninh, thân hình mệt mỏi vì gió bụi, đang vội vã tiến vào.

Nhưng hắn không đi một mình. Bên cạnh hắn còn có một nữ tử.

Ta tò mò nhìn hai người vài lần, nhưng chưa kịp nhìn rõ họ thế nào thì họ đã bị Cao công công gọi vào điện.

Có lẽ Tiêu Dư An sẽ phải trao đổi với họ một chút, nên ta liền đi thẳng đến phòng pha trà.

Tiểu công công trong phòng trà đã quen biết ta từ lâu, liền vui vẻ chào hỏi rồi nhường lại bếp trà nhỏ cho ta.

Ta chăm chú rót trà, đây là công thức trà hoa quả mà ta đã tốn rất nhiều thời gian để thử nghiệm. Vì để nếm thử, Thanh Mai và Thanh Xuyến đã gần như muốn nôn ra.

Tiêu Dư An luôn thích uống trà đắng ngắt, ta nghĩ nếu pha một ít trà chua ngọt như thế này cho hắn, hẳn tâm trạng sẽ tốt hơn.

Khi ta đang rót nước sôi vào tách trà trắng sứ, trái cây và cánh hoa dần dần mở ra, bỗng nghe thấy một giọng nữ mềm mại hỏi: "Đây có phải là nơi pha trà không?"

Ta quay lại, thấy nữ tử đi cùng với Tô Hạo Ninh đang đứng ở cửa, tò mò nhìn vào bên trong.

Nhìn thấy ta quay lại, nàng bước vào, nhẹ nhàng cúi chào rồi nói: "Tỷ tỷ, ta là Tô Nguyệt Ninh, muốn vào xem nơi pha trà dâng cho bệ hạ có phải chỗ này không?"

Ta gật đầu.

Nàng là một thiếu nữ rất xinh đẹp, tuổi tác gần với ta, dịu dàng mà lại có chút tinh nghịch.

Hồng Trần Vô Định

Cử chỉ và lời nói của nàng đều toát lên vẻ lễ độ, đúng như người ta thường nói, rất có giáo dưỡng.

Tô Nguyệt Ninh tiến lại gần, thấy tách trà trong tay ta, cười khẽ nói: "Đây là trà pha cho bệ hạ phải không? Tỷ cho ta nhé."

Nói xong, nàng liền đưa tay định cầm lấy khay trà.

Ta vội vàng ngăn lại: "Ngươi làm gì vậy?"

Tô Nguyệt Ninh nhẹ nhàng giải thích: "Bệ hạ đang bàn chuyện cùng ca ca ta, nếu tỷ tỷ vào đột ngột, e rằng sẽ bị quở trách."

Ta vẫn không buông tay, nói: "Đây là trà mà ta pha."

Đôi mày thanh tú của nàng hơi nhíu lại.

"Ta biết là ngươi pha. Nhưng ngươi là một cung nữ, sao lại khó tính như vậy? Ta có ý tốt giúp ngươi, ngươi không biết cảm kích sao?"

Ta định nói rằng mình không phải cung nữ, nhưng lại nghẹn lời. Thực ra ta chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về vai trò của mình trong hoàng cung là gì.

Tô Nguyệt Ninh nhìn ta một lúc đầy nghi ngờ, nhưng không đợi ta giải thích đã trực tiếp cầm lấy tách trà hoa quả vừa pha xong.

Ta đứng bất động, cảm thấy lòng trống rỗng, không biết phải làm sao.

Nhưng có một điều, ta cảm thấy nàng nói sai rồi.

Tiêu Dư An sẽ không bao giờ nổi giận với ta.

39

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!