Chương 15: (Vô Đề)

35

Ta không hiểu rõ những lời hắn nói.

"Chẳng phải đó là nhà của ngươi sao? Nếu không về đó, còn có thể đi đâu?"

Tiêu Dư An cười lắc đầu.

"Ý ta là..." Hắn nói đến nửa câu thì dừng bước, nhìn về phía trước, "Nhìn kia, ngươi tự xem đi."

Ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Tước đại lộ, thấy Lâm Bạch Vũ dẫn theo nhóm lính canh, đang đứng nghiêm, phòng bị trước mặt.

"Bệ Hạ!" Thấy chúng ta, Lâm Bạch Vũ không kiềm chế được mà thốt lên.

Hắn vội vàng bước đến trước mặt Tiêu Dư An, cúi người hành lễ: "Bệ Hạ, nếu ngài không trở lại, thần đã định dẫn cấm quân phong tỏa hoàng thành rồi!"

Tiêu Dư An nhẹ nhàng đặt ta xuống, lạnh nhạt nói: "Ngươi làm như chuyện lớn lắm vậy. Trẫm không phải đã về rồi sao?"

Hắn lập tức trở lại hình dáng của một hoàng đế quyền lực, như thể đã đeo lên một lớp mặt nạ.

Hắn ra hiệu cho Lâm Bạch Vũ đứng dậy, vung tay nói: "Về đi."

Lâm Bạch Vũ đứng dậy, ánh mắt rơi vào ta, hắn cau mày trách móc: "Vô lễ."

Ta chưa từng thấy hắn giận dữ như vậy. Nhưng ta lại cảm thấy, cơn giận của hắn không phải dành cho ta, mà là đối với Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An kéo ta về phía sau, nói với hắn: "Chỉ lần này thôi, không có lần sau."

Giữa họ, ánh mắt như chứa đầy lời chưa nói, nhưng ta lại không thể hiểu được.

Lâm Bạch Vũ cúi đầu, không hiểu sao ta cảm thấy trong ánh mắt của hắn có chút gì đó giống sự thương hại.

Nhưng ta lại không thể đoán được hắn thương hại ai, là chính hắn, Tiêu Dư An hay là ta.

"Bệ Hạ, xin lên xe." Lâm Bạch Vũ cúi đầu nói.

Ta theo Tiêu Dư An lên xe ngựa, các binh lính tự giác nhường đường, mắt nhìn chúng ta đi qua.

Tiêu Dư An để ta lên trước, ta trèo lên xe ngựa, nhưng chợt nhìn thấy những hạt tuyết lấp lánh bay qua trước mặt.

Ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, thấy những bông tuyết bay lả tả, phủ kín không gian, lướt nhẹ xuống mặt đất.

Ta quay lại, nhẹ nhàng nói: "Tiêu Dư An, ngài xem, tuyết rơi rồi."

Đó là trận tuyết đầu tiên của năm Vĩnh Hòa thứ tư.

Tuyết rơi lên tóc và lông mày của Tiêu Dư An, không lâu sau, hai vai hắn đã phủ đầy tuyết trắng.

"Phải, tuyết lại rơi rồi." Ta nghe hắn thì thầm.

Chúng ta lên xe, chiếc xe ngựa chở chúng ta, lắc lư tiến về hướng hoàng cung.

Xe đi qua Chu Tước Môn, hai cánh cửa đại môn sơn son thiếp vàng, đã trải qua bao năm tháng phong sương, từ từ khép lại sau lưng chúng ta. Ta vén rèm cửa lên, nhìn ra qua khe cửa đang dần thu hẹp, lần cuối cùng nhìn thấy Trường An ngoài hoàng thành.

Hồng Trần Vô Định

Tuyết phủ trắng cả Trường An.

36

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!