Đường hồi phủ vô cùng yên tĩnh. Trăng ngày Thất Tịch đã phai màu, tĩnh lặng như nước. Minh Đàn mang mũ có rèm đi theo sau Giang Tự cách hắn khoảng một trượng.
Ban đầu Giang Tự nói sẽ phái người đưa nàng hồi phủ, không biết vì sao ra khỏi Biệt Ngọc Lâu lại thành hắn tự đưa nàng về.
Tuy nói là đưa, nhưng mà giống như dẫn đường ấy. Hai người giữ lễ cách nhau khá xa, ngoại trừ lúc đi được nửa đường Giang Tự phát hiện Minh Đàn không theo kịp bèn ngừng một lát, thời gian còn lại hắn đều không quay đầu lại, càng không nói nhiều thêm nửa câu.
Minh Đàn chịu đựng suốt dọc đường không hé răng, khi đến cửa sau phủ Tĩnh An hầu, nàng cảm thấy chân mình sắp gãy rồi, lòng bàn chân bỏng rát đau đớn, lúc này mới không nhịn được mà mắng hắn trong lòng "Đồ thô lỗ!"
Ai mà ngờ được, đường đường là Định Bắc vương điện hạ, đưa người ta về còn bắt đi bộ!
Đừng nói xe ngựa, con ngựa để cưỡi còn chẳng có, từ Biệt Ngọc Lâu về phủ Tĩnh An hầu phải mấy dặm, hôm nay nàng đã đi hết đoạn đường mà bình thường nàng phải đi vài tháng mới hết.
"Đa tạ điện hạ đưa tiễn."
Đứng ở cửa, Minh Đàn chịu đựng đôi chân tê rần hành lễ từ xa, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Giang Tự gật đầu định đi luôn.
Minh Đàn không nhịn được lại kêu: "Điện hạ……"
"Chuyện gì?" Giang Tự dừng bước.
Minh Đàn vốn còn muốn giải thích hiểu lầm tối nay, nhưng thật khó có thể mở miệng, lời nói đến bên miệng lại biến thành: "Không có việc gì, chuyện… đêm Nguyên Tiêu cũng là điện hạ ra tay cứu giúp, sai người đưa ta đến cửa sau Hầu phủ, A Đàn nhớ tới, trong lòng thật sự cảm kích."
Vì câu này, Giang Tự nâng mắt hỏi thêm mấy câu: "Sao tiểu thư biết là ta ra tay đêm Nguyên Tiêu?"
Minh Đàn: "……?"
Lần trước ở trong rừng, nàng hỏi: "Phu quân, là chàng sao?"
Hắn không nghe được đúng không?
Giang Tự đương nhiên nghe được, nhưng khi đó hắn cho rằng vị tứ tiểu thư này chỉ đang kinh ngạc khi hắn đột nhiên xuất hiện mà thôi.
Minh Đàn lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra nghĩ thầm: Không nghe được thì tốt, không nghe được thì tốt. Rốt cuộc mức độ mất mặt của tiếng "Phu quân" kia cũng không thua gì hôm nay xem xuân cung đồ.
Nàng vội giải thích: "Bởi vì lần trước Vương gia ra tay cứu ta ở trong rừng cũng dùng dây đai. Tuy rằng bề ngoài khác nhau, nhưng vải dệt và hoa văn thêu chìm trên đó giống nhau, nếu ta không nhầm, là làm từ gấm dệt sương Tô Châu tiến cống hai năm gần đây. Hơn nữa hoa văn thêu chìm trên dây đai đêm Nguyên Tiêu là dùng tơ đen ánh vàng, lần trong rừng là tơ đen ánh bạc, phương pháp thêu là tán sai châm, khắc lân châm, băng văn châm,… Gấm dệt sương rất khó có được, bình thường mỗi năm cũng chỉ tiến cống mười cuộn vào cung, trong cung thưởng cho cha một cuộn cho nên A Đàn mới biết."
Giang Tự khựng lại.
Hắn còn không biết một dải dây đai lại có nhiều điểm cần chú ý như thế.
Tiểu thư Minh gia cũng có hiểu biết thật sâu với vấn đề này.
Mình Đàn cũng phát hiện bản thân nói hơi nhiều, lại nói chuyện dây đai, nàng còn hố phu quân tương lai của nàng một phen đó.
Nghĩ vậy tai nàng lại nóng bừng. Chuyện hôm nay còn chưa giải thích được đâu, không ngờ lại lôi ra một chuyện khác, nàng thực sự không còn mặt mũi nào để đối diện với phu quân tương lai, vội cụp mắt nói: "Tóm lại, đa tạ điện hạ giúp đỡ, cũng đa tạ điện hạ đưa ta về tối nay. A Đàn đi vào trước, điện hạ hồi phủ đi đường cẩn thận."
Đi từ cửa sau về viện của mình, khuôn mặt nóng bừng bừng của Minh Đàn mãi mà không dịu đi, cho đến khi bảo Tố Tâm lấy khăn nhúng nước lạnh đắp lên mặt mới hơi bình tĩnh lại.
Rửa mặt chải đầu xong lên giường nằm, Minh Đàn cuộn tròn trong chăn gấm lăn qua lộn lại cả một đêm không ngủ.
Muốn chết quá muốn chết quá!
Nàng rõ ràng là tiểu thư khuê các đoan trang nhã nhặn lịch sự, vì sao cứ hết lần này đến lần khác mất mặt với phu quân tương lai của mình như vậy! Hình tượng như này cũng không cần sống nữa! Sau khi gả qua nàng sẽ vô cùng hiền lương thục đức mà nạp cho hắn mấy người tiểu thiếp để tránh cho hắn thấy chướng mắt! Kể cả hắn đã nói "Tiểu thư rất tốt, bổn vương không nghĩ như thế", rõ ràng là vì không muốn làm nàng khó xử, thật ra trong lòng hắn đã cảm thấy nàng là cái loại cô nương chẳng biết xấu hổ không hề biết kiềm chế tí nào!
Nàng nắm góc chăn che mặt, vừa chán nản vì chính mình ngu dốt, vừa không quên lảm nhảm phu quân tương lai của nàng thật tốt bụng.
Tiểu nha đầu gác đêm ngoài cửa mới tới, cả đêm Minh Đàn lúc kêu lúc gào, nàng ta cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, đến canh ba thì căng da đầu đi hỏi Tố Tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!