Khi dùng dấu vân tay mở cửa nhà, Quý Minh Luân nhìn thấy một bóng người lặng lẽ đứng sau cánh cửa.
Phô Mai nghiêng đầu, đôi mắt to vừa đen vừa tròn nhìn chằm chằm hắn, phòng bếp sáng đèn, có tiếng nước chảy không ngừng.
Quý Minh Luân thay dép lê, lúc đóng cửa có sờ sờ đầu Phô Mai một chút, lặng lẽ đi đến cửa phòng bếp.
Giang Lẫm mặc đồ ngủ của hắn đang đứng bên bồn rửa để rửa chén, lò vi sóng ở bên cạnh cũng đang chạy, thông qua cửa thủy tinh có thể nhìn ra đo là sữa.
Quý Minh Luân đi tới giang hai tay ra ôm Giang Lẫm vào trong ngực.
Giang Lẫm lúc đầu có hơi hoảng sợ, nhưng sau đó cũng phản ứng lại, thả lỏng thân thể quay đầu lại nhìn hắn: "Sao một chút tiếng động cũng không có? "
Quý Minh Luân vùi mặt vào tóc của Giang Lẫm, ngửi sâu vài cái mới nói: "Thơm quá, trước đây tớ chưa từng nghĩ mùi dầu gọi của mình có thể thơm như vậy, có phải lúc cậu ở Los Angeles cậu đã bắt đầu dùng dầu gội của tớ không? "
Giang Lẫm bị hắn làm cho ngứa ngáy, lại ngượng ngùng trả lời, dùng khuỷu tay đụng vào hắn: "Đừng nháo, để tớ rửa cho xong cái đã. "
Quý Minh Luân thò đầu nhìn, Giang Lẫm đang rửa sạch mấy món đồ sáng nay bọn họ mua cho Phô Mai.
"Cậu và Đặng Phong đi uống rượu sao?" Giang Lẫm hỏi.
"Chỉ uống hai ly thôi", buông thắt lưng Giang Lẫm ra, Quý Minh Luân lấy đĩa từ trong tay cậu: "Tay cậu vẫn còn chưa hết, đừng đụng vào những chất tẩy rửa. "
"Tớ có đeo găng tay." Giang Lẫm lắc lắc tay về phía hắn, lại cầm đĩa về tiếp tục rửa, "Cậu đi tắm đi, tớ gần rửa xong rồi. "
Nghiêng người hôn lên mặt cậu một cái, Quý Minh Luân cười đắc ý: "Vậy tớ đi tắm, cậu chờ tớ. "
Giang Lẫm gật đầu, phần tóc mái khẽ đung đưa nơi khóe mắt, đợi Quý Minh Luân đi vào phòng tắm cậu mới quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Phô Mai đang ngồi xổm bên chân mình liếm liếm móng vuốt.
Mặc dù trên người Quý Minh Luân không có mùi rượu gì nhưng Giang Lẫm vẫn mở cửa tủ lạnh rót một ly sữa, sau đó hâm nóng nó lên.
Quý Minh Luân tắm rửa rất nhanh, không đến mười phút đã đi ra, Giang Lẫm đặt ly sữa nóng của hắn ở đầu giường, nghe thấy tiếng bước chân cậu quay đầu lại nhìn, sau đó lại lập tức cứng đờ, duy trì tư thế khom lưng không nhúc nhích.
Quý Minh Luân chỉ quấn khăn tắm quanh eo, những giọt nước từ mái tóc không ngừng nhỏ xuống cổ và vai, vết nước chưa được lau khô trên ngực sáng lên dưới ánh đèn, tôn lên độ cong cũng như sự rắn chắc của cơ bắp hắn.
Yết hầu lên xuống, Giang Lẫm không hiểu sao mình lại cảm thấy khát nước, đứng thẳng dậy muốn đi rót một ly nước uống, vừa đi qua đã bị Quý Minh Luân nắm lấy cổ tay kéo lại.
Không cho cậu thời gian phản ứng, Quý Minh Luân đè gáy cậu, phủ lên môi cậu một nụ hôn nóng bỏng.
Giang Lẫm chống hai tay lên vai Quý Minh Luân, bàn tay sau lưng cậu kéo cậu áp sát vào hắn, những giọt nước trên người Quý Minh Luân dính lên áo ngủ của cậu, nhưng không ướt nhiều bằng đầu lười đang thầm dò trong miệng cậu. Hốc mắt dần dần nổi lên một tầng sương, lông mi dài khẽ run lên, cậu không kìm lòng được mà nhắm mắt lại.
Bàn tay đang đặt ở lưng cậu bỗng nhiên di chuyển xuống eo, đầu ngón tay vén vạt áo ngủ của cậu lên, Giang Lẫm nhịn không được phát ra tiếng thở dốc, đầu ngón tay hơi dùng lực để lại trên vai Quý Minh Luân vài dấu đỏ, nhưng khó có thể giảm bớt sự tra tấn mà người này gây ra.
Cho đến khi môi bị cắn đến sưng đỏ, Quý Minh Luân mới chịu dừng lại, không khí thi nhau chen vào lồng ngực, Giang Lẫm thở gấp, nếu hắn không dừng lại thì cậu khó có thể mà hít thở được.
Nắm lấy phần tóc sau đầu của Quý Minh Luân, Giang Lẫm muốn kéo cái đầu đang vùi ở cổ mình ra, nhưng lại không nỡ làm đau đối phương, sự do dự của cậu lúc này như một chất kích thích được tiêm vào người của Quý Minh Luân, người nọ khom lưng ôm lấy cậu, đi đến bên giường quỳ một gối xuống, đặt cậu nằm lên gối.
Dưới ánh đèn, phần da ở cổ bị hắn ma sát đến đỏ bừng, yết hầu hơi nhô ra, mỏng manh đến nỗi người ta chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể bị đè nát. Giang Lẫm không khống chế được làm động tác nuốt nước bọt, giống như một con cá được câu lên bờ, nhưng người câu cậu lên bờ lại không cho cậu cơ hội để thở, sau khi vùi đầu hôn cậu một lần nữa, lòng bàn tay của người nọ dọc theo cánh tay cậu mà trượt xuống bên dưới, ở bên eo cậu vuốt ve không ngừng.
[............]
9
Sáng hôm sau khi bình minh xuất hiện, trên mặt biển có một làn sương mù mờ ảo, phía dưới truyền đến tiếng nhạc của xe phun nước đi ngang qua, Quý Minh Luân giật giật mí mắt, còn chưa mở mắt ra đã cảm nhận được sự mềm mại ấm áp trong ngực.
Hắn cong khóe môi, mở mắt ra nhìn trộm, Giang Lẫm nằm đối diện hắn, tay chân quấn lấy hắn, nhưng từ góc độ này hắn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Giang Lẫm.
Nghĩ đến trận tình điên cuồng tối hôm qua, Quý Minh Luân hôn lên tóc của Giang Lẫm, ngửi thấy mùi gỗ đàn hương tuyết tùng quen thuộc giữa các sợi tóc, hắn ôm chặt lưng và eo của Giang Lẫm, muốn hưởng thụ cảm giác người này đã hoàn toàn thuộc về mình, nhưng lại không cẩn thận mà dùng quá nhiều sức, Giang Lẫm lảm nhảm một một tiếng, đẩy hắn ra rồi trở mình.
Quý Minh Luân không nghe ra Giang Lẫm nói cái gì, nắm bả vai cậu lật người lại, phát hiện cậu vẫn chưa thức, chỉ xoay người sau đó tiếp tục ngủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!