Chương 37: Ngủ với cậu

Nuốt miếng bánh mì xuống bụng, Giang Lẫm uống một ngụm sữa, ống hút phát ra tiếng "rột rột".

Vừa viết đoạn mở đầu cho luận văn, cậu muốn lấy thêm một hộp sữa để uống, lúc đứng dậy, đầu óc hơi choáng váng, cậu lại ngồi xuống.

Màn hình điện thoại di động bên cạnh máy tính sáng lên, Lục Triều gọi video cho cậu.

Cậu ấn nút nhận, trong điện thoại là một anh chàng đẹp trai đang cầm cái quạt tay quạt, ánh nắng giữa mùa hè xuyên qua cành lá, gió thổi lá rơi xuống đầu và người cậu trai ấy, gió vừa thổi qua bóng râm của lá di chuyển trên người cậu trai, gợi cho ta cảm giác bình yên đến lạ thường.

Nghĩ đến thời gian nghỉ hè thoải mái của cậu trai, Giang Lẫm cảm thấy ghen tị, hỏi: "Ông đang ở đâu vậy? "

"Ở bên bờ hồ gần nhà bà ngoại tôi, " Lục Triều đổi sang camera sau quay một vòng cho Giang Lẫm nhìn khong cảnh xung quanh, Lục Triều lại xoay camera lại, người nọ nhìn cậu hỏi, "Trông ông mệt mỏi thế, bị bệnh à? "

Giọng nói của Giang Lẫm hơi khàn khàn, sắc mặt cũng không tốt lắm, cậu nghe xong cười cười, dựa lưng vào ghế: "Có hơi sốt. "

"Bị sốt từ ngày hôm đó đến giờ?"

"Không có, tối hôm qua mới bắt đầu sốt nhẹ."

"Được được, nhưng sao tự nhiên lại bị sốt?"

Giang Lẫm đưa tay trái lên cho Lục Triều xem, Lục Triều nói: "Cái vết chàm này là sao vậy? Trông nó nặng hơn lúc trước nhiều, ông đi bệnh viện chưa? "

"Hôm qua có đi, bác sĩ nói do tôi tiếp xúc với những thứ không sạch sẽ nên dẫn đến dị ứng nghiêm trọng." Giang Lẫm phồng má lên thở dài, "Dù sao tôi cũng không nhớ rõ là mình đã chạm vào thứ gì, sau đó tôi có uống thuốc, bị sốt chắc là do tác dụng phụ của thuốc. "

"Vậy ông chú ý nhiệt độ cơ thể một chút, nếu hai ngày nữa vẫn không hết thì phải đến bệnh viện."

"Ừm."

"Đúng rồi, Quý Minh Luân có tìm ông không?"

Nghe được cái tên này, Giang Lẫm ngẩng đầu ra sau, Lục Triều thấy lông mi cậu hơi run, sau đó mới cúi đầu nhìn mình: "Không có. "

"Cậu ấy tắt điện thoại?"

"Chắc là vậy."

"Sao vậy?" Lục Triều nghi ngờ nói, "Ông không gọi được sao? "

Im lặng một lát, Giang Lẫm nói: "Không gọi được. "

Lần này người bên kia mạng hình im lặng.

Lục Triều biết chuyện xảy ra ngày hôm đó, cậu trai nói: "Không muốn gọi thì đừng gọi nữa, chờ cậu ấy nghĩ thông rồi sẽ đi tìm ông. "

Nghĩ đến thời gian còn lại của kỳ nghỉ hè, huyệt thái dương của cậu lại bắt đầu đau đớn, sau khi nói chuyện với Lục Triều xong, Giang Lẫm đứng dậy đi vào phòng bếp, muốn pha một tách cà phê để lấy lại tinh thần, lúc đang rót nước vào trong ấm đun nước, cậu theo thói quen thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhưng vừa nhìn đã ngây ngẩn cả người, ấm đun nước cũng không cầm vững, rơi xuống bồn rửa.

Tắt nước, cậu không biết mình phải làm gì, lại thò đầu ra nhìn bên ngoài.

Không biết chiếc xe đã đậu ở đó bao lâu rồi, mặc dù không thể nhìn thấy biển số xe, nhưng chỉ dựa vào hình dáng và màu sắc cậu cũng có thể đoán được đó là xe của Quý Minh Luân.

Quý Minh Luân tới rồi.

Người con trai đó tới tìm cậu?!

Ngón tay chống ở mép bồn rửa chén, Giang Lẫm tiếp tục nhìn chằm chằm chiếc xe đó, nhìn một lúc cũng không thấy có người đi xuống, chẳng lẽ Quý Minh Luân đã đi lên lầu rồi?

Đang nghĩ ngợi thì tiếng chuông cửa từ phía sau vang lên, cậu bước nhanh đến cửa, nhìn người bên ngoài qua mắt mèo rồi mới mở cửa, sau đó mới phát hiện mình còn chưa nghĩ ra nên chào hỏi đối phương như thế nào, nhưng Quý Minh Luân đã đi vào, cửa vừa đóng hắn liền nắm lấy cánh tay của cậu.

Quá bất ngờ, cậu chưa kịp phản ứng lại thì đã rơi vào một lồng ngực ấm áp, đằng sau có một cánh tay ôm lấy eo cậu, hơi thở của Quý Minh Luân phà xuống như một chiếc lưới đánh cá, tiếng hít thở nặng nề rơi xuống bên tai cậu, làm cho cậu ngứa đến nỗi không nhịn được mà hơi rụt người lại, lại bị người kia ôm chặt hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!