Chương 30: Anh nhìn anh ấy xem

Hút thuốc xong hắn quay về phòng, Quý Minh Luân đi vào toilet, cửa vừa đóng lại liền nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.

Giang Lẫm đứng lên, buông máy tính bảng trong tay xuống muốn đi đến mở cửa, Quý Minh Luân đi ra trước một bước, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

Đặng Di cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động, rất nhanh lại giơ tay gõ cửa, lần này còn kêu lên: "Minh Luân, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi. "

Trước khi để Giang Lẫm vào phòng mình ngủ, Quý Minh Luân đã đoán được sẽ xảy ra tình huống này, hắn mở cửa hé cửa nói: "Tôi đang chuẩn bị đi tắm, cô đi xuống trước đi, lát nữa tôi sẽ xuống. "

"Được," Đặng Di đáp, "Vậy anh nhanh lên một chút, em đi xuống trước. "

Đóng cửa lại, Quý Minh Luân quay đầu lại nhìn Giang Lẫm: "Cậu xuống trước đi, tôi tắm rửa một chút rồi đi. "

Giang Lẫm chần chờ hỏi: "Thân Nhiên vừa rồi không nói gì chứ? "

"Không có gì, hắn biết trước sau, sẽ không nói lung tung." Quý Minh Luân giải thích.

Giang Lẫm yên tâm, đợi một lát mới cầm túi xách xuống, Quý Minh Luân thì nhanh chóng tắm rửa, đến khi hắn xuống lầu thì mọi người đang ngồi ở khu vực chờ dành cho khách, chiếm một cái sô pha dài ngồi nói chuyện.

Quý Minh Luân nhìn thấy Giang Lẫm trước, cậu ngồi ở mép ghế, Đặng Phong bên cạnh không biết nói cái gì, thế nhưng lại làm cho cậu nở một nụ cười, sau đó mới nhìn thấy mình.

Thân Nhiên cũng nhìn thấy Quý Minh Luân, đứng dậy nói: "Đàn anh tới rồi, chúng ta đi thôi. "

Đặng Di chỉnh lại thắt lưng và váy của Hán phục, ôm lấy cánh tay Thi Hiểu Mân đi trước, mấy người còn lại cũng nhao nhao đứng dậy, phía sau là Đặng Phong và Giang Lẫm, Quý Minh Luân xoay người nhìn thấy Đặng Phong vẫn còn nói chuyện với Giang Lẫm.

Thân Nhiên khoác tay lên vai hắn: "Mau thu lại ánh mắt tha thiết của anh đi, lát nữa chị Đặng Di sẽ phát hiện đó. "

Bị hắn liếc một cái, Thân Nhiên cho rằng hắn sẽ cãi lại, không ngờ hắn chỉ mím môi rồi đi ra ngoài.

Ra khỏi khách sạn, làn sóng nhiệt ngoài trời đập vào mặt, Đặng Phong nói: "Chúng ta đến đường Huimin* ăn uống trước đã, đi bộ một đoạn là đến đó rồi, ở đó rất nhộn nhịp. "

*Con đường bán đồ ăn nổi tiếng ở Tây An

Mọi người đều không có ý kiến gì, vì thế bọn họ cùng nhau đi đến đường Huimin. Lúc băng qua đường, ánh nắng xiên xuống như phủ một lớp vàng lên mái nhà của những căn nhà cổ kín hai bên, Đặng Di lấy SLR* ra, sau đó gọi Quý Minh Luân, đưa SLR cho hắn chụp.

*Máy ảnh SLR là máy ảnh phản xạ ống kính đơn có tên gọi tiếng anh là Single

-lens reflex camera. Đây là dòng máy ảnh sử dụng một ống kính và gương lật để phản chiếu cảnh đi lên từ ống kính.

Kỹ thuật chụp ảnh của Quý Minh Luân không tệ, Giang Lẫm nhìn hắn nhận lấy máy ảnh, hơi điều chỉnh một chút liền chụp mấy tấm ảnh sau đó trả lại cho Đặng Di.

Đặng Di xem lại mấy tấm ảnh vừa chụp, mừng rỡ khen hắn vẫn chụp đẹp như mọi khi, lại hỏi hắn lần này sao không đem theo máy ảnh.

Giang Lẫm đi phía sau bọn họ, ánh mắt rơi vào bóng người cao lớn trước mặt, ngay cả Đặng Phong ở bên cạnh nói vài câu cậu cũng không thèm để ý. Thẳng đến khi Thân Nhiên đứng bên cạnh Quý Minh Luân bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu, cậu mới cầm lấy chai nước khoáng trong tay uống.

Vào Bắc Viện Môn*, bạn trai của Thi Hiểu Mân là Vương Thích nhìn dãy quán ăn hai bên đường, nói: "Chúng ta ăn gì đây? "

*Mình cũng không biết nó ở đâu nữa, nhưng chắc là nằm trên con đường Huimin á.

Đặng Phong làm hướng dẫn viên, vốn dĩ anh muốn dẫn mọi người đến một quán ăn nhỏ nổi tiếng để mọi người ăn những món ăn vặt đặc sắc của Thiểm Tây, nhưng khi bước vào, anh phát hiện ra rằng những con đường và các ngõ trong đây giống như mê cung, đầy người chen chúc, đoàn người bọn họ đi qua đi lại gần nửa tiếng cũng không tìm được nơi muốn đến, Đặng Di nhét cái bánh trong tay mình cho Thi Hiểu Mân, tiến lên vài bước gọi Đặng Phong vẫn còn đang tìm kiếm.

"Anh, hay cứ tìm đại một quán nào đó rồi ăn đi, nếu cứ tiếp tục đi như vậy thì em ăn những thứ này thôi cũng no rồi."

Đặng Phong quay đầu lại nhìn, không chỉ có Thi Hiểu Mân cầm đồ ăn trong tay, Vương Thích, Giang Lẫm và Thân Nhiên trong tay đều có đồ ăn vặt.

Đặng Phong mồ hôi đầm đìa bước đi, cũng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không được, liền tìm đại một quán ăn bán Mì Biang Biang* và Vụn bánh mì chan canh thịt cừu**. Vốn nghĩ hương vị có thể sẽ không ngon, không ngờ lại không như bọn họ nghĩ. Vụn bánh mì chan canh thịt cừu của quán rất tươi ngon, không hôi cũng không có vị lạ, mì giòn nhưng không nát, nước dùng rất ngon, ăn một đũa lại phải ăn thêm đũa tiếp theo.

*Mì Biangbiang là món mì truyền thống lâu đời và nổi tiếng khắp vùng Tây An. Sợi mì Biangbiang nhìn ban đầu rất to và dày, nhưng nhờ trứng và dầu được thêm vào khi nhào, thưởng thức mới cảm nhận được hết độ mềm, dai, thơm ngon của sợi mì. Mì biangbiang nức tiếng được dùng kèm với thịt om, rau xanh cùng tương, dấm, rất nhiều ớt đỏ và tỏi thái hạt lựu, chan thêm một chú dầu nóng trước khi mang ra cho khách.

**Bánh mì dẹt, được cắt lát nhỏ, chan ngập thịt cừu cùng nước luộc. Nước dùng được hầm từ thịt cừu và xương cừu. Thịt cừu dày nhưng được luộc mềm mà ngọt, hương vị rất tinh khiết. Khi gọi món yangrou paomo, bạn cũng có thể được phục vụ hai lát bánh mì trong một bát và bạn phải tự tay xé vụn nó ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!