Chương 29: Tôi muốn ngủ với cậu

Hôm đó về đến nhà, Quý Minh Luân nằm trên giường một lúc lâu cũng không ngủ được, hắn vẫn luôn suy nghĩ về ý nghĩa câu nói của Giang Lẫm.

Giang Lẫm sẽ đột nhiên muốn đi thành phố mà trước kia không muốn đi là một chuyện rất kì lạ, hơn nữa hắn luôn cảm thấy Giang Lẫm đang mượn chuyện này để ám chỉ điều gì đó, nhưng không biết điều mà Giang Lẫm muốn ám chỉ có phải là điều mà hắn đang nghĩ hay không, hắn không dám kết luận.

Hắn sợ mình sẽ mất khống chế một lần nữa, sẽ mắc kẹt trong nỗi thất vọng không thể nào tự giải thoát được.

Mấy ngày tiếp theo, thời gian hắn đến tiệm cũng giảm đi, nhưng mỗi lần đi đều không thể tránh khỏi việc mình nhìn thấy Giang Lẫm. Giống như Đặng Phong nói, Giang Lẫm vốn là nhân viên bán thời gian, nhưng giống cậu làm việc như một nhân viên toàn thời gian. Mà sau ngày đó, mỗi lần Giang Lẫm nhìn thấy hắn cũng không nói gì nữa, ngược lại Đặng Phong nhiều lần hỏi nhiều chuyện về Giang Lẫm và hắn, hỏi sở thích của hai người để lập kế hoạch cho chuyến đi.

Mấy ngày nay Đặng Di cũng rất ít xuất hiện ở trong tiệm, càng không chủ động tìm hắn nữa, nhưng đến ngày xuất phát, sau khi hắn đến sân bay thì Đặng Di đi đến chào hỏi hắn, muốn hắn đánh giá bộ Hán phục màu xanh lá mà mình đang mặc.

Đây là lần đầu tiên Đặng Di mặc Hán phục, với kiểu tóc hai chùm và có băng đô ở hai bên, trông thật tươi sáng. Quý Minh Luân khen "trông đẹp đấy", cô cười vui vẻ, nói còn mang theo hai bộ đẹp hơn nữa, đến Tây An sẽ thay quần áo để chụp ảnh.

Quý Minh Luân lơ đãng lắng nghe, cách đó không xa là Giang Lẫm, cậu mặc chiếc áo sơ mi bông sọc trắng mà hắn tặng, phía dưới mặc một chiếc quần dài màu đen, tựa vào ghế xem máy tính bảng. Nhận ra ánh mắt chăm chú của hắn, Giang Lẫm ngẩng đầu lên nhìn lại, ánh mắt cậu dừng ở trên cổ tay hắn

- nơi đang bị Đặng Di nắm chặt.

Hắn bình tĩnh rút tay về, hỏi Đặng Phong: "Đến đủ hết rồi chứ? "

1

"Còn thiếu hai người, " Đặng Phong nhìn đồng hồ đeo tay, "Thân Nhiên và Thi Hiểu Mân vẫn chưa tới. "

Thi Hiểu Mân là bạn thân của Đặng Di, cũng là cô gái đi cùng với Đặng Di lần này. Quý Minh Luân mở nắp chai nước khoáng uống hai ngụm, nghe thấy Đặng Di kêu lên: "Cậu ấy tới rồi. "

Quý Minh Luân không quay đầu lại, Đặng Phong bên cạnh hỏi: "Người đàn ông kế bênh là ai vậy, sao lại kéo hai cái vali? "

"Đó là bạn trai của cậu ấy, chắc là đến để tiễn cậu ấy." Đặng Di giải thích.

Lấy tai nghe Bluetooth đeo vào, Quý Minh Luân kéo vali đi về phía Giang Lẫm đang ngồi. Bên chân Giang Lẫm đặt một chiếc vali hợp kim nhôm màu bạc của Tumi*, cùng mẫu với chiếc vali màu đen của Quý Minh Luân, đây cũng là thứ mà trước đây hai người mua chung.

*Tumi là thương hiệu chuyên sản xuất vali, balo cùng các phụ kiện du lịch cao cấp. Chính thức ra mắt giới mộ điệu vào năm 1975 tại New Jersey, Mỹ, các dòng balo Tumi đã luôn là lựa chọn hàng đầu trong mắt người dùng trong suốt hơn 45 năm qua

Quý Minh Luân ngồi xuống bên cạnh cậu, liếc nhìn bề ngoài của chiếc vali, Giang Lẫm bảo vệ vali rất tốt, gần ba năm mà không có một vết trầy xước nào.

Giang Lẫm cũng đang nhìn vali của hắn, hai người không ai nói gì, nhưng có giọng nói của Đặng Phong từ phía xa vọng lại. Giang Lẫm tháo tai nghe, Quý Minh Luân cũng nhấn nút tạm dừng nhạc, sau đó liền nhìn thấy Đặng Phong không mấy vui vẻ đi về phía bọn họ.

"Sao vậy?" Quý Minh Luân hỏi.

"Thi Hiểu Mân nói bạn trai cô ấy tạm thời đổi ý, cậu ta cũng muốn đi."

Khi Thân Nhiên đến mọi người cùng nhau lên máy bay, sắc mặt của Quý Minh Luân vẫn rất khó coi.

Bạn trai của Thi Hiểu Mân tối hôm qua có mua vé máy bay để bay riêng, Thi Hiểu Mân cũng không thông báo trước cho Đặng Di, Đặng Di tức giận đến mức không muốn nói chuyện với nàng, lúc xếp hàng nàng ôm Đặng Di dỗ dành một hồi.

Đặng Phong cũng không nói nên lời, nhưng người đã đến rồi nên cũng không còn cách nào khác, anh đành phải giúp đỡ đi thuyết phục Quý Minh Luân, chỉ có Giang Lẫm là không biểu hiện ra biểu cảm gì, cậu vẫn đeo tai nghe và xem bài giảng online, chờ máy bay cất cánh cậu mới cất máy tính bảng đi, nhìn về phía trước.

Chuyến bay họ mua bị lỗi hệ thống khi làm thủ tục, nên khi làm thủ tục lên máy bay bọn họ bị tách ra. Đặng Di và Thân Nhiên ngồi ở phía trước Quý Minh Luân, Giang Lẫm và Quý Minh Luân cách nhau một lối đi và 4 hàng ghế, từ góc độ của Giang Lẫm, cậu chỉ có thể nhìn thấy mũ bóng chày trên gáy của Quý Minh Luân.

Bất đắc dĩ nhìn đi chỗ khác, Giang Lẫm cảm giác được bả vai mình bị người khác vỗ, Đặng Phong từ khe hở ghế đưa ra một thứ: "Chờ một chút, cậu đeo vào rồi nghỉ ngơi đi, quầng thâm của cậu rất nặng. "

Đặng Phong đưa cho cậu đồ bịt mắt, trên bao bì có ghi [Hương dâu tây], mặc dù mùi hương này là gì nhưng Giang Lẫm vẫn nhận lấy: "Cảm ơn."

Trong lòng anh biết rằng cậu rất khó có thể thay đổi thói quen nói lời cảm ơn, Đặng Phong cũng không ép cậu, đưa xong liền dựa lưng vào ghế. Giang Lẫm lại liếc nhìn về phía chỗ của Quý Minh Luân, lần này Quý Minh Luân cũng quay đầu lại, không biết có phải hắn quay lại để nhìn cậu hay không, ánh mắt của hai người tình cờ chạm nhau.

Sau khi máy bay bay xuyên qua làn mây, Giang Lẫm lấy đồ bịt mắt Đặng Phong đưa đeo vào, đeo thêm đồ bịt tai để đi ngủ. Mấy đêm nay cậu đều thức để viết luận văn, chưa ngửi thấy mùi dâu tây thì cậu đã ngủ thiếp đi, cậu thậm khi còn không ăn cơm trên máy bay, cho đến khi bay đến sân bay Hàm Dương* cậu mới thức dậy.

*Sân bay quốc tế Hàm Dương Tây An. Sân bay nằm trên một khu vực có diện tích 5 km2, là sân bay lớn nhất ở Tây Bắc Trung Quốc.

Sau khi ngủ bù, tinh thần cậu tốt lên rất nhiều, khi thức dậy thì cậu thấy Đặng Di đang nói chuyện với Quý Minh Luân, Quý Minh Luân nghiêng đầu trả lời cô, lâu lâu ánh mắt lại đảo về phía cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!