Chương 27: Hắn muốn cậu

Nín thở, Giang Lẫm nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong đầu, căng thẳng chờ đợi hành động tiếp theo của Quý Minh Luân, nhưng người ôm cậu lại không có phản ứng gì. Ngay khi cậu thử nâng tay trái lên, cũng muốn ôm lấy Quý Minh Luân, cánh tay đang ôm lấy cậu bỗng nhiên buông xuống, Quý Minh Luân lại lảm nhảm nói mấy câu.

Lặng lẽ quay mặt lại, cậu thấy Quý Minh Luân vẫn đang nhắm mắt, tựa đầu vào ghế, dường như hắn vẫn chưa tỉnh.

Lòng bàn tay chống xuống ghế một lúc có chút mỏi mà run rẩy, Giang Lẫm trở lại ghế lái phụ ngồi xuống, nhịp tim đập nhanh theo cảm xúc, theo sau đó là một loại cảm giác mệt mỏi tràn ngập trong lồng ngực, rất trống rỗng.

Quý Minh Luân hẳn là đang nằm mơ đi, hoặc là hắn đang mơ mơ màng màng, nhưng lúc đó cậu lại phấn khích, cho rằng Quý Minh Luân là muốn...

Đầu ngón tay phải đặt trên tay nắm cửa, Giang Lẫm nhịn cơn đau ở bụng dưới, nhẹ nhàng xuống xe.

Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, người kia mới hơi hé mí mắt ra nhìn trộm cậu, thấy cậu đi mới dám thả lỏng một chút, mở mắt ra nhìn.

Giang Lẫm mở cửa sắt đi lên lầu, bên ngoài không có ánh sáng, Quý Minh Luân mơ hồ cảm thấy tư thế của cậu có chút kỳ lạ, chỉ là còn chưa thấy rõ thì cửa sắt đã bị đóng lại, sau đó hắn nhìn thấy điện thoại di động của cậu được đặt bên cạnh cửa xe.

Màn hình phản chiếu ánh sáng màu tím nhạt của xe, nghĩ đến cái ôm vừa rồi với cậu, Quý Minh Luân ảo não xoa xoa mặt.

Hắn không ngờ mình sẽ bị cơn buồn ngủ làm cho mất kiểm soát, thật sự ôm lấy cậu.

Chỗ ghế lái hắn không thể nhìn thấy cầu thang bên phải, Quý Minh Luân chỉ có thể dựa vào cảm tính để đoán rằng Giang Lẫm chắc là đã vào nhà, vì thế hắn hạ cửa xe xuống và nhìn xung quanh, phòng bếp nhà Giang Lẫm có ánh đèn yếu ớt truyền ra.

Dựa lưng vào ghế, hắn lại nhìn vào điện thoại di động của Giang Lẫm.

Bây giờ cầm lên đưa cho cậu thì sẽ rất xấu hổ, dù sao vừa rồi hắn giả vờ ngủ, Giang Lẫm chắc cũng sẽ không nghĩ nhiều, hay là đợi thêm một chút nữa đi.

Mở cửa xuống xe, hắn đi đến gốc cây phượng gần đó dựa lưng vào, màn đêm phía trước thật hỗn loạn, chiếc xe đạp cạnh tường cùng với những bao cát trên mặt đất chìm sâu vào trong bóng tối, hắn nhìn chằm chằm chiếc xe màu xanh trắng kia, trước mắt lại vô thức hiện ra khung cảnh hai người ôm nhau khi nãy.

Giang Lẫm không đẩy hắn ra, có thể là do sợ hãi nên nhất thời bất động. May mà hắn chọn tiếp tục giả bộ ngủ, nếu không cũng không biết nên kết thúc chuyện này như thế nào.

Hắn không nhịn được lại châm một điếu thuốc, trong làn khói trắng hắn từ từ bình tĩnh lại, đứng đó một lúc lâu mới quay lại xe. Hắn cảm thấy bây giờ là lúc nên đưa điện thoại di động cho Giang Lẫm, hắn phát hiện đèn sàn ở tầng bảy phát sáng, tiếp theo là tầng năm, tầng bốn, rất nhanh cửa sắt bị đẩy ra, Giang Lẫm lại đi về phía xe.

Hắn theo bản năng nhắm mắt lại, Quý Minh Luân lại giả bộ ngủ.

Giang Lẫm rón rén ngồi vào, đóng cửa lại, sau đó thì không thấy động tĩnh gì. Quý Minh Luân trong lòng phát sinh nghi ngờ, thế nhưng vừa rồi dưới tình thế cấp bách mặt hắn hướng về phía cửa xe, ở đây sẽ không thể nhìn thấy Giang Lẫm. Hắn nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, hắn quyết định không giả vờ nữa, mở mắt ra như thể mình vừa mới tỉnh ngủ.

Liếc mắt nhìn hành động ngáp của hắn, Giang Lẫm cũng không nói vừa rồi cậu ở trong phòng bếp nhìn thấy hình ảnh hắn đứng dựa vào thân cây hút thuốc, chỉ hỏi: "Sao đến nơi mà không đánh thức tôi? "

"Thấy cậu khá là mệt mỏi với lại tôi cũng vừa ăn no nên cũng hơi buồn ngủ." Quý Minh Luân diễn kịch nói, hắn còn duỗi thắt lưng.

Cầm lấy điện thoại di động bên cửa xe, Giang Lẫm nói: "Vậy tôi đi lên trước. "

Quý Minh Luân nhìn cậu mở cửa: "Xe của cậu vẫn còn đậu ở chỗ cũ, ngày mai nhớ đi lấy. "

"Ừm, " Giọng điệu của Giang Lẫm có chút thản nhiên, xoay người đóng cửa lại, trước khi đi cậu còn dặn dò một câu: " Trên đường về nhớ chạy chậm một chút. "

"Được."

Quý Minh Luân vẫy tay với cậu, sau khi cậu đi vào cửa sắt hắn mới khởi động xe, thuần thục quay đầu, đạp ga lái đi.

Giang Lẫm đứng ở góc lầu hai, nhìn về phía chiếc xe bị màn đêm bao phủ, đèn hậu màu đỏ sáng lên khi sắp rẻ, sau đó lại mờ đi, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Dựa vào tường, cậu bị mê hoặc bởi bầu trời đêm sâu thẳm, cậu không định lên lầu cho đến khi tầng một có một hộ gia đình mở cửa cậu mới nhớ tới việc mình phải đi lên lầu.

Sau khi vào nhà, cậu cởi quần áo đứng dưới vòi sen.

Uống thuốc dạ dày rất hiệu quả, bây giờ không còn đau nữa. Điều chỉnh nhiệt độ nước sao cho thoải mái, cậu đưa tay vắt dầu gội đầu, mùi hương gỗ đàn hương và tuyết tùng quen thuộc nhanh chóng bao lấy cậu, cậu ngửa mặt lên mặc cho dòng nước rơi vào mặt mình, rõ ràng cậu không cố ý suy nghĩ nhưng hình ảnh về cái ôm khi nãy lại hiện lên trong đầu cậu.

Phía sau dường như có một đôi tay vô hình ôm lấy cậu, hô hấp của người nọ dừng lại ở bên tai cậu, lòng bàn tay khô ráo bị nước làm cho ướt đẫm trượt xuống ngực cậu, cuối cùng dừng lại ở nơi mà cậu muốn được chạm vào nhất.

Tiếng thở dốc dần dần trở nên nặng nề, không phân biệt được là của cậu hay là của người nọ, ý thức cũng nhanh chóng bị cảm giác nóng ran này chi phối, rất nhanh có thứ gì đó rơi xuống mặt sàn, bị dòng nước trong suốt cuốn đi trượt thẳng vào lỗ thoát nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!