Chương 22: Vẫn còn tình cảm và ham muốn

Màn đêm không chỉ che giấu vẻ mặt căng thẳng của Giang Lẫm, mà còn che đi gò má và vành tai nóng bỏng của cậu, thừa dịp Quý Minh Luân không thấy rõ, cậu lặng lẽ ngước mắt nhìn lên trên, hy vọng có thể nghe được sự đồng ý từ Quý Minh Luân.

Tiếng mưa gió bên ngoài hôm nay nhỏ hơn hôm qua một chút. Sau một hồi không nhìn thấy gì, màn hình máy tính một lần nữa khôi phục lại màn hình hiển thị, ánh sáng chiếu rõ khuôn mặt của nhau, Giang Lẫm lập tức cúi đầu xuống, nhưng vẫn bị Quý Minh Luân nhìn thấy sự háo hức chờ mong trong đôi mắt của mình.

Nhìn chằm chằm vào mu bàn chân của Quý Minh Luân, Giang Lẫm đợi một lúc cũng không đợi được câu trả lời, nên cậu biết rằng đề nghị này của mình đã khiến Quý Minh Luân khó xử.

Chống tay xuống sàn nhà đứng lên, cậu cầm lấy đĩa và lon bia, vòng qua người Quý Minh Luân đi ra ngoài.

Vào bếp, cậu vứt chiếc bánh pho mát đã cắn hai miếng vào thùng rác sau đó vặn vòi nước để rửa chén. Cảm xúc của cậu cũng giảm nhanh như tốc độ nước chảy, rất nhanh sau đó cậu cảm thấy khó thở và tim bắt đầu đau rát, nhưng cậu phải giả bộ không có gì. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cậu dựa vào bồn rửa chén, muốn đi rửa mặt thì phát hiện Quý Minh Luân cầm chăn gối trên sô pha đi về phía phòng ngủ thứ hai.

Cậu cứng đờ đứng tại chỗ, nhìn người nọ kéo gối trên giường ra bên ngoài, đem gối của cậu đặt ở bên trong, giũ chăn ra.

Vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, Giang Lẫm tựa vào cửa, qua một lúc lâu cũng không lấy lại được tinh thần.

Tâm trạng cậu bây giờ giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc, đang ở nơi thấp nhất bỗng nhiên bay vọt lên trời, lúc đánh răng thỉnh thoảng liếc nhìn người trong gương, rửa mặt xong nụ cười vẫn không hề biến mất, cậu đành phải đợi thêm một lát nữa mới đi ra.

Quý Minh Luân đã tắt đèn nằm xuống, để lại cho cậu một ánh đèn từ chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường.

Cậu chuyển điện thoại di động sang chế độ im lặng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thật ra chính cậu cũng không biết vì sao mình lại phải rón rén như vậy, Quý Minh Luân nhắm mắt lại nhưng chắc chắn sẽ không rơi vào giấc ngủ nhanh như vậy.

Đến trước thảm, cậu cởi dép lê, đặt dép bên cạnh dép của Quý Minh Luân, giẫm lên thảm đi đến bên cạnh giường, tắt đèn trên đầu giường trước, sau đó giẫm lên mép giường leo qua người Quý Minh Luân, nằm vào bên trong.

Quý Minh Luân nằm thẳng, trên người đắp một cái chăn mỏng, toàn bộ quá trình nãy giờ hắn không nhúc nhích, Sau khi Giang Lẫm nằm xuống hắn cũng không có phản ứng, giống như thật sự đã ngủ thiếp đi.

Cậu đoán hắn như vậy là để che dấu đi sự xấu hổ và khó chịu, cảm xúc của Giang Lẫm lại trầm xuống một lần nữa, nghe tiếng mưa xào xạc ngoài cửa sổ, sáng mai gần như sẽ hết bão, đến lúc đó Quý Minh Luân sẽ đi.

Mặc dù bọn họ còn gặp nhau trong tiệm, nhưng nghĩ tới cả hai cùng nhau ở chung một ngày hai đêm, cậu liền rất không muốn hắn đi, thậm chí trong đầu cậu còn sinh ra ý nghĩ buồn cười đó là không muốn bão qua đi.

Nằm trên giường hơn một tiếng đồng hồ, Giang Lẫm vẫn chăm chú lắng nghe tiếng hít thở của Quý Minh Luân. Từ tần suất bình thường dần dần trở nên dài hơn, rồi đến tiếng ngáy nhè nhẹ. Đoán rằng có lẽ Quý Minh Luân đã ngủ, Giang Lẫm xoay người mặt đối mặt với Quý Minh Luân, lén lút nhìn Quý Minh Luân ngủ.

Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, từ mẫu giáo đã ngủ chung giường vô số lần, cậu cũng vô số lần nhìn thấy hình ảnh Quý Minh Luân ngủ, nhưng không có lần nào nhìn không chớp mắt như đêm nay, dù đã nhìn thật lâu nhưng cũng không muốn nhắm mắt lại.

Ánh trăng chậm rãi di chuyển bên cửa sổ, ánh mắt của cậu thì bồi hồi nhìn gương mặt người trước mắt, rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn, nhưng hiện tại tâm trạng của cậu không giống như trước kia nên mang đến cho cậu một cảm giác khác lạ.

Nếu như một năm trước cậu có thể nhận thức được như bây giờ, có lẽ đêm Quý Minh Luân tỏ tình, bọn họ sẽ mất kiểm soát.

Đáng tiếc cuối cùng cậu đã bỏ lỡ một bước, hiện tại Quý Minh Luân đã không còn tình cảm với mình, ngủ chung giường mà hắn không có một chút phản ứng nào, thậm chí còn giả bộ ngủ trước để tránh những tiếp xúc không cần thiết.

Ngón tay đặt trên giường bỗng nhiên di chuyển, cách đó vài cm chính là tay của Quý Minh Luân, cậu nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Quý Minh Luân, lặng lẽ đưa tay qua, đầu tiên là dùng ngón cái chạm vào ngón út của Quý Minh Luân, sau đó đưa ngón trỏ qua, quấn lấy ngón cái của hắn.

Tuy chỉ là một hành động nhỏ nhưng cậu lại cẩn thận từng li từng tí, sợ Quý Minh Luân thức dậy sẽ phát hiện, sau đó hắn sẽ rời đi.

Nhưng người bị cậu nắm tay lại thật sự ngủ thiếp đi, cho dù cuối cùng bị cậu nắm lấy cả bàn tay cũng không phát hiện ra. Mãi cho đến khi cậu cũng không nhịn được mà chìm vào giấc ngủ, hai bàn tay đang nắm lấy nhau mới từ từ buông ra.

Trời mưa phùn cả đêm, sáng hôm sau, Quý Minh Luân đang ngủ bỗng nhiên thức dậy.

Đêm hôm trước hắn không ngủ ngon nhưng tối hôm qua sau khi nằm xuống, mặc dù Giang Lẫm ở bên cạnh hắn cũng ép buộc mình đừng suy nghĩ nhiều, tập trung ngủ, không ngờ lại ngủ thật, nhưng nhìn tư thế lúc mới thức dậy, tâm trạng của hắn lại trở nên rất phức tạp.

Rõ ràng không phải mùa đông nhưng Giang Lẫm lại lăn vào trong ngực hắn, một chân đặt lên đùi hắn, bộ phận kia dán sát vào người hắn, đủ để cho trí tưởng tượng của hắn bay xa.

Quay đầu nhìn gương mặt trên vai mình, hắn thật sự muốn đè Giang Lẫm dưới thân rồi hôn cậu, hắn muốn để Giang Lẫm nhận ra mình vẫn còn có loại suy nghĩ đó với cậu, để Giang Lẫm biết chừng mực mà giữ khoảng cách với hắn.

Nhưng hắn nghĩ lại, nụ hôn một năm trước đến nay vẫn còn di chứng, bây giờ nghĩ lại hắn vẫn thấy đau, nhưng đau của bây giờ với đau của lúc đó không giống nhau, hiện tại là bị trướng đau.

Duỗi tay phải ra, hắn nhẹ nhàng nâng chân trái của Giang Lẫm lên và hạ xuống, Quý Minh Luân lúc đứng lên không tự chủ được mà nhìn qua chỗ Giang Lẫm.

Lần cuối cùng hắn nhìn thấy Giang Lẫm không mặc gì là khi hắn học trung học cơ sở, không biết bây giờ cơ thể Giang Lẫm như thế nào.

Ý thức được mình đang nghĩ về thứ không nên nghĩ, Quý Minh Luân muốn tát mình một cái, hắn nhẹ nhàng xuống giường, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại đi vào nhà vệ sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!