Chương 2: Tôi đến để xin lỗi

Siết chặt vô lăng, đầu óc Giang Lẫm nhất thời trống rỗng, mãi đến khi xe của Quý Minh Luân chạy vào tiểu khu, biến mất khỏi tầm nhìn của cậu, cậu mới rút lại tầm mắt của mình, tựa đầu vào ghế.

Ban đêm, không đủ ánh sáng, cậu không thấy rõ người ngồi trên ghế phụ, nhưng từ thái độ của Quý Minh Luân đối với đối phương cùng với các cử chỉ thân mật ấy, cậu có thể nhìn ra bọn họ hẳn là có mối quan hệ rất tốt.

Buổi chiều Trần Ny Đan có nói quý Minh Luân không có bạn gái, chẳng lẽ đây là đối tượng mà hắn thích nhưng vẫn chưa tỏ tình?

Nhìn qua cửa sổ tầng 28 tòa nhà B, khoảng mười phút sau ánh đèn sáng lên, nhà bên cạnh lúc này cũng đã sáng đèn. Giang Lẫm vốn muốn đạp ga rời đi nhưng khi nhìn thấy hai cửa sổ đồng thời sáng đèn, cậu cảm thấy có chút trùng hợp.

Người trong xe là hàng xóm?

Căn hộ mà Quý Minh Luân đang ở là ba mẹ mua cho hắn từ hai năm trước, lúc ấy Giang Lẫm còn giúp hắn chọn không ít nội thất và đồ để trang trí căn hộ, còn người kế bên nhà hắn hình như là mới chuyển tới bởi trước khi Giang Lẫm xuất ngoại, cậu chưa từng gặp qua người đó, có phải Quý Minh Luân chỉ là vừa vặn đưa hàng xóm về nhà?

Vấn đề này đến khi cậu tắm rửa xong, nằm lên giường cũng không nghĩ ra, cậu không phải là người thụ động, nếu không tìm ra được câu trả lời thì hỏi thẳng vậy. Dù sao lần trở về này cậu cũng không có ý định giấu Quý Minh Luân, đã đến lúc đi gặp mặt rồi.

Sáng hôm sau, Giang Lẫm từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi vải cotton sọc trắng, vạt áo được sơ vin trong chiếc quần dài màu be, tóc được buộc thành một búi tóc dài sau gáy, cả người nhìn qua trong khá tươi tắn.

Sau khi chỉnh lại mái tóc của mình, tầm nhìn của cậu lúc này dừng lại trên áo sơ mi của mình. Bộ quần áo này là của Quý Minh Luân tặng cho cậu vào dịp tết nguyên đán năm ngoái, trước kia Quý Minh Luân thường xuyên nhân dịp các ngày lễ mà tặng quà cho cậu, do quá chậm chạp nên cậu cũng không rõ ý nghĩa của những món quà này, luôn bị Quý Minh Luân lừa để nhận lấy.

Lái xe đến tiểu khu, Giang Lẫm nhìn thời gian trên đồng hồ. Hiện tại còn chưa tới bảy giờ, lại là kỳ nghỉ hè, Quý Minh Luân cho dù muốn ra ngoài cũng sẽ không ra ngoài sớm như vậy.

Cậu ngồi trong xe, cậu như ngày hôm qua chờ Quý Minh Luân, một lúc sau cậu bắt gặp nhân viên bảo vệ đang đăng ký chủ sở hữu xe cho khách,, bỗng nhiên nhớ ra lúc trước Quý Minh Luân cũng từng đăng ký chủ sở hữu xe cho cậu.

Muốn thử xem Quý Minh Luân còn giữ lại quyền hạn của cậu hay không, Giang Lẫm lái xe qua, vừa đến cửa liền nghe thấy bộ định dạng điện tử phát ra một tiếng nhắc nhở "Hoan nghênh về nhà", ngay sau đó thanh màu đỏ tự động nâng lên.

Đạp chân ga chạy vào trong, cậu kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình, sau khi tiến vào gara, cậu dựa vào trí nhớ của mình tìm được chỗ đậu xe của Quý Minh Luân, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe màu xanh kia, còn có chỗ đậu xe bên cạnh từng thuộc về cậu bây giờ vẫn còn trống.

Đỗ xe xong, Giang Lẫm tắt máy xuống xe. Quay đầu lại nhìn hai chiếc xe đang đậu cạnh nhau, cậu nhớ tới trước kia Quý Minh Luân mua chỗ đậu xe cho hai chiếc xe có thể ở cạnh nhau nhau, khi đó, cậu hỏi tại sao lại muốn mua hai cái cạnh nhau, Quý Minh Luân nói khi ba mẹ tới tiện đỗ xe, sau lại phát hiện ba mẹ Quý Minh Luân chưa tới chỗ này bao giờ, chỗ đậu xe kia từ đầu đến cuối đều để cho cậu dùng.

Đi thang máy lên tầng 28, sau khi cửa mở, Giang Lẫm hít một hơi thật sâu, siết chặt điện thoại di động đi ra.

Các hộ gia đình ở đây rất chú ý đến sự riêng tư, mỗi tầng chỉ có hai hộ gia đình ở hai bên trái và phải, khoảng cách ở giữa là một hành lang dài. Quý Minh Luân sống ở phòng 2802 nằm bên trái, cậu nhìn thoáng qua cánh cửa kia, lại nhìn bên phòng 2801.

Cảnh tượng tối hôm qua cậu vẫn còn ghi trong lòng, đáng tiếc chỉ nhìn từ bên ngoài không phân biệt được phòng 2801 có người ở hay không. Giang Lẫm đi tới cửa phòng 2802, nhìn khóa cửa mật mã cộng với dấu vân tay trước mắt, suy nghĩ lại biến mất.

Đã từng có vô số lần cậu đều dùng dấu vân tay của mình và mật khẩu để mở khóa, nếu Quý Minh Luân không xóa đăng ký xe của cậu, vậy có thể cũng không xóa vân tay của cậu đúng không?

Sau khi do dự một lúc, lần này cậu không thử, mà là nhấn chuông cửa ở góc trên bên trái.

Tiếng nhạc quen thuộc xuyên qua khe cửa truyền ra ngoài, tim cậu cũng theo giai điệu đã lâu không nghe này đập càng ngày càng nhanh, ngay khi cậu khẩn trương đến mức tay chân không biết nên đặt ở đâu thì trong cửa truyền đến tiếng nói chuyện.

"Ai vậy?"

Đây là một giọng nói xa lạ, Giang Lẫm không trả lời, chờ đối phương mở cửa, cậu nhìn thấy một nam sinh mặc quần ngủ, trên mặt còn có vết hằng của gối.

Màu da của nam sinh này không khác gì cậu, tuy rằng còn chưa tỉnh ngủ, nhưng có thể nhìn ra diện mạo khá ổn. Khi nhìn thấy cậu, nam sinh còn ngáp một cái: "Anh là....?" "

Trong phòng khách không có bóng dáng của Quý Minh Luân, Giang Lẫm nhìn bức tranh hình sóng biển do mình chọn được treo trên tường sau ghế sofa, trong ánh mắt tò mò của nam sinh mở miệng: "Tôi tìm Quý Minh Luân. "

"Đàn anh vẫn chưa dậy, anh là ai, sao lại đến tìm anh ấy sớm như vậy?"

Nam sinh không có ý định cho Giang Lẫm vào cửa, Giang Lẫm hỏi ngược lại: "Vậy cậu là ai? "

Nam sinh cười cười, giọng điệu tùy ý nói: "Tôi là ai không quan trọng, nếu không thì anh chờ một chút, tôi giúp anh đánh thức đàn anh." "

Sau khi nói xong, nam sinh tránh sang một bên, đợi Giang Lẫm đi vào rồi đóng cửa lại, nhắc nhở một câu "Anh ở đây chờ tôi." rồi xoay người đi vào.

Giang Lẫm đứng trên tấm thảm trước cửa, tầm mắt di chuyển theo bóng lưng của nam sinh.

Nam sinh không coi ai ra gì đi vào phòng ngủ chính, bóng dáng biến mất ở góc cửa, cậu nhìn chằm chằm vào lưới giấc mơ* màu xám treo trên khung cửa, sau đó nghe được tiếng nói chuyện của một người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!