Lần này uống ít hơn lần trước, biểu hiện của Giang Lẫm tối nay thoải mái hơn, có chút giống như những năm trước, hồi mà cả hai còn thân thiết.
Ngón tay Quý Minh Luân đặt trên vai cậu không nhúc nhích, khi hắn rũ mắt nhìn thẳng vào ánh mắt cậu, cảm thấy cậu có chút muốn nói lại thôi, hơn nữa cậu dường như không muốn bị hắn nhìn như vậy, rất nhanh liền nhắm mắt lại, cản trở tầm mắt của hắn.
Đứng thẳng người, Quý Minh Luân nhìn về phía đồng hồ đang treo trên tường.
Đã hơn ba giờ, lúc này trên đường cũng không có người, không cần thiết phải bắt Giang Lẫm trở về nhà, huống chi nhà của hắn còn có phòng trống.
Bước vào phòng ngủ thứ hai, Quý Minh Luân điều chỉnh điều hòa trên tường sang chế độ gió thấp, trở lại bên cạnh ghế sofa nói: "Không muốn về cũng được, đến phòng ngủ dành cho khách ngủ đi."
Giang Lẫm không có ý đứng dậy, chỉ giơ cánh tay phải lên che mắt: "Tôi ngủ trên sô pha là được rồi. "
Sofa nhà Quý Minh Luân là do hai người cùng nhau chọn, năm đó phải đi dạo mấy cửa hàng nội thất mới chọn được, đợi hàng về cũng mất hơn hai tháng. Nói về sự thoải mái, chiếc ghế sofa da thật này không thua gì tấm nệm hơn 20.000 tệ* của phòng ngủ chính, trước kia Giang Lẫm tắm rửa xong liền thích nằm trên sofa để xem các lớp học online và xem phim.
1
*20.000 Nhân dân tệ = 67.895.428 VND
Quý Minh Luân không ép buộc cậu, đi tới công tắc cảm ứng, tắt hết đèn trong phòng khách, chỉ chừa lại một chiếc đèn treo tường nhỏ dẫn đến góc phòng vệ sinh.
Trong phòng khách rộng lớn không có ánh sáng, bóng đêm bao lấy bóng dáng người nằm trên sô pha. Quý Minh Luân liếc mắt nhìn vị trí Giang Lẫm nằm, đi dép lê đi về phía phòng ngủ chính, khi đẩy cửa phòng ngủ ra, bả vai không cẩn thận đụng phải đuôi lưới bắt mộng treo trên khung cửa.
Tiếng chuông gió rất nhẹ và giòn vang lên, Quý Minh Luân giơ tay bắt lấy nó, chuông dừng lại, bên sô pha truyền đến tiếng Giang Lẫm nói chuyện.
"Minh Luân."
Quý Minh Luân nghiêng người, hắn bị ánh đèn trong phòng ngủ bao lấy, không thấy rõ được Giang Lẫm, cũng không biết Giang Lẫm có nhìn thấy hắn hay không, chỉ cảm giác được Giang Lẫm hình như đang do dự, đợi một lát mới nghe được một câu: "Thật ra một năm nay tôi thường nhớ tới chuyện trước kia. "
Quý Minh Luân không lên tiếng, nhưng cũng không đóng cửa, điều này làm cho Giang Lẫm có thêm vài phần dũng khí, cậu chống tay lên sofa ngồi dậy, tầm mắt nhìn người được bao trùm dưới ánh đèn.
"Tôi không biết bây giờ cậu suy nghĩ như thế nào, nhưng tôi, tôi rất muốn hàn gắn mối quan hệ giữa chúng ta."
"Cậu cho tôi một cơ hội đi."
Đáp lại cậu là sự im lặng của hắn, mãi cho đến khi tim cậu đập nhanh đến mức sắp bóp nghẹt cổ họng mới nghe được Quý Minh Luân nói chuyện.
Đáng tiếc chỉ là một câu "Ngủ sớm một chút", không đợi cậu mở miệng, Quý Minh Luân liền buông tay đang nắm lấy lướt bắt mộng, xoay người đóng cửa phòng ngủ chính lại.
Đuôi lưới bắt mộng bị buông ra còn đang hơi lắc lư nhưng lại không cách nào phát ra tiếng chuông thanh thúy nữa. Tầm nhìn lại lâm vào bóng tối, Giang Lẫm vẫn như cũ nhìn về phía cánh cửa, đáng tiếc bây giờ không còn nhìn thấy người đứng trước cửa nữa, ngay cả lưới bắt mộng kia cũng nhìn không rõ.
Ngón tay nắm lấy chiếc ghế sofa lạnh lẽo, sau đó thả lỏng cơ thể, cậu ngã về phía sau, trước mắt cậu hiện ra khung cảnh năm đó cùng hắn mua cái lưới bắt mộng kia.
Đó là lúc Quý Minh Luân chuẩn bị chuyển sang nhà mới, ngoại trừ việc lôi kéo cậu cùng xem bản vẽ trang trí và lựa chọn đồ nội thất ra, thì còn cùng hắn chọn phụ kiện trong nhà.
Hai người bọn họ đều là nam, họ thiếu tính thẩm mỹ trong việc chọn các phụ kiện cho gia đình và cũng không thích những món đồ được nhân viên của cửa hàng nội thất giới thiệu. Sau đó Trần Ny Đan đang bán hàng tự làm cho sinh viên, nhiều đồ không bán được, cô tìm cậu để nhờ hắn giúp đỡ, sau đó cậu liền mua hết số đồ còn lại.
Cậu không có hứng thú với những món đồ thủ công kia và nhờ Trần Ny Đan phân phát cho những người thích chúng, cậu chỉ giữ lại một chiếc lưới bắt mộng có lông màu xám trắng cùng dòng chữ "điều ước trở thành sự thật".
Trần Ny Đan nói bạn học làm ra chiếc lưới bắt mộng này đã đặc biệt mang nó đến Nam Phổ Đà* để thờ cúng, lúc ấy Quý Minh Luân cũng ở bên cạnh, nghe xong liền thuận theo tay cậu, từ nay về sau liền treo ở khung cửa phòng ngủ, đến bây giờ cũng không bị vứt đi.
*Nam Phổ Đà là tên một ngôi chùa
Cậu ở phòng khách suy nghĩ lung tung hơn nửa tiếng đồng hồ, Giang Lẫm rốt cục cũng không chịu nổi sự ảnh hưởng của rượu mà ngủ thiếp đi. Đợi đến khi Quý Minh Luân mượn cớ đi vào nhà vệ sinh để nhìn cậu thì phát hiện cậu dựa vào góc sô pha, cuộn tròn thành một quả bóng trong rất lạnh lẽo.
Điều hòa trong phòng khách được điều chỉnh đến 26 độ, đây là nhiệt độ quen thuộc của Giang Lẫm, trước kia cậu không thích đắp chăn khi ngủ. Khi Quý Minh Luân đi qua, thấy cậu đang tự ôm mình, dùng mu bàn tay chạm vào người cậu thấy cậu hơi lạnh, liền trở lại phòng ngủ lấy chăn đắp lên người cậu, sau đó chỉnh điều hòa lớn hơn một chút.
Làm xong những thứ này, Quý Minh Luân vào bếp rót nước uống. Hắn không bật đèn, động tác cũng rất nhẹ, nhưng lúc quay về phòng khách thì nghe được tiếng Giang Lẫm đang nói chuyện.
Âm thanh kia rất mơ hồ, nghe không rõ nội dung cụ thể, hắn đến gần, khom lưng nghe, sau đó hắn cảm thấy cậu giống như đang re^n rỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!