Khi tin nhắn trả lời của Quý Minh Luân được gửi đến, Giang Lẫm đã nằm sấp trên gối ngủ thiếp đi, nấc cụt rốt cục cũng bất tri bất giác ngừng lại.
Ban đêm cậu mơ thấy những gì xảy ra hôm nay, nhưng khi ở trong toilet, Quý Minh Luân nhìn cậu nấc không ngừng, không kêu cậu lên khán đài nghỉ ngơi, mà đặt cậu lên vách tường hôn hồi lâu. Đến khi cậu thiếu oxy, hô hấp ngày càng đứt quãng hắn mới ngừng lại, nấc cụt khi ấy cũng tự nhiên dừng lại.
Ngày hôm sau nhìn bốn chữ đơn giản trên WeChat, lại nhớ lại giấc mơ mình mơ tối hôm qua, cảm giác xấu hổ và ảo não chạy lên gò má cậu.
Quý Minh Luân hiện tại quan tâm đến cậu nhiều lắm cũng chỉ tính là bạn bè bình thường, nhưng trong mơ, Giang Lẫm lại nghĩ thành vấn đề khác, nếu để Quý Minh Luân biết, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào về cậu.
Buổi chiều khi cậu đến tiệm thì Đặng Phong đang loay hoay với một chiếc máy chiếu.
Trong tiệm có một bức tường trắng rất rộng, vốn treo ba bức tranh phong cảnh ghép lại với nhau nhưng hiện tại toàn bộ đều được lấy xuống đặt ở góc tường, thay vào đó là một tấm màn hình chiếu kích thước khá lớn.
Cậu đeo tạp dề đi giúp Chúc Chúc làm một chút chuyện, không lâu sau, từ khu dành cho khách truyền đến một tràng cười sảng khoái, Chúc Chúc liếc mắt nhìn một chút sau đó bảo cậu cũng đi qua xem.
Đặng Phong đã đặt máy chiếu xong, xung quanh mấy cửa sổ đều được kéo rèm kín, ánh sáng trong tiệm không còn, hình ảnh trên màn hình lại trở nên rất rõ ràng, đang phát một chương trình tạp kỹ.
Khách trong tiệm đều đang xem, Đặng Phong cùng các nàng trò chuyện trong một lát, sau khi trở lại khu vực làm việc, nghe Chúc Chúc nói ý kiến này thật không tệ, hỏi Đặng Phong sao lại nghĩ ra nó.
Khoảng thời gian trước Đặng Phong đến quán cà phê của một người bạn, đối phương bố trí như vậy, tuy rằng không tính là mới lạ, nhưng không khí và cảm giác trong quán lại hoàn toàn mới mẻ, anh cũng muốn thử, liền bàn bạc với Quý Minh Luân một chút.
Quý Minh Luân cũng cảm thấy ổn, anh liền chọn mẫu máy chiếu khá hot, đợi gần một tuần mới có hàng.
Trong lúc Chúc Chúc và Đặng Phong trò chuyện về máy chiếu, Giang Lẫm tập trung làm đơn hàng, cậu không hé răng, Đặng Phong đi tới bên cạnh cậu hỏi: "Đặng Di nói hôm qua cậu liên tục nấc cụt, không sao chứ? "
Giang Lẫm đầu cũng không ngẩng đầu, cậu ra sức đập đá và chanh trong bình: "Đã hết rồi. "
"Để tôi đưa cho."
Đặng Phong đưa tay nhận lấy, Giang Lẫm nhường cho anh, quay đầu đi đến cái tủ bên cạnh lấy vật dụng cần thiết. Bởi vì hai người khá thân thiết, hôm nay cậu lại không đội mũ bóng chày, Đặng Phong ngửi được một chút mùi hương nhàn nhạt, mùi rất quen thuộc.
Chần chờ một chút, Đặng Phong hỏi: "Cậu cũng dùng dầu gội có mùi tuyết tùng gỗ đàn hương? "
Động tác đóng tủ dừng lại, thần sắc Giang Lẫm có chút mất tự nhiên: "Ừm. "
"Trùng hợp," Đặng Phong cười nói, "Minh Luân cũng dùng loại này. "
Giang Lẫm không nói tiếp, cầm hai quả thanh long đến bên bồn rửa để rửa. Ngày thường cậu rất ít nói, Đặng Phong không nghi ngờ gì cậu, tiếp tục nghiền nát đá và chanh trong bình.
Bởi vì máy chiếu trong tiệm vẫn luôn phát chương trình tạp kỹ, buổi chiều bắt đầu làm ăn tốt hơn trước, ba người căn bản làm không xuể, buổi tối Đặng Di đến tiệm phụ giúp, khoảng bảy giờ Quý Minh Luân cũng tới, xách theo hai cái túi Tote lớn.
Hai người chạm mặt nhau trong tiệm, Quý Minh Luân vẫn không chủ động nói chuyện với Giang Lẫm, Giang Lẫm cũng bởi vì mười mấy đơn hàng trong tay nên cũng không để ý tới hắn, cho đến khi Đặng Phong tới nhắc nhở Giang Lẫm đến phòng nghỉ ăn cơm trước.
Sự chú ý của Giang Lẫm vẫn tập trung ở mấy ly sinh tố và cà phê trước mặt, không ngẩng đầu lên nói: "Tôi không đói, để Chúc Chúc và Đặng Di ăn trước đi. "
Đặng Phong quay đầu gọi Chúc Chúc, một lát sau, Giang Lẫm đang xác nhận đơn đặt hàng với khách trước máy tính tiền, lát sau có một người đi tới bên cạnh cậu, thấp giọng nói: "Cậu đi ăn trước, chỗ này tôi. "
Giọng nói trầm thấp, khi tới gần nói chuyện, hơi nóng đập vào lỗ tai khiến lỗ tai cậu có chút ngứa. Giang Lẫm quay đầu nhìn Quý Minh Luân, người nọ không nhận tầm mắt của cậu, cánh tay duỗi ra đẩy cậu về phía sau, tươi cười nhìn khách bên ngoài, phiền đối phương nói lại một lần nữa.
Giang Lẫm và Đặng Phong nói mình không đói, nhưng thật sự không đói, buổi trưa cậu ăn rất no, nghĩ đến Quý Minh Luân vừa rồi nói cũng không ăn, cậu kéo áo thun của người nọ: "Vẫn là để cho tôi đi, tôi không đói, cậu đi ăn trước. "
Quý Minh Luân không để ý tới cậu, sau khi nhận order của khách, quay đầu lại liếc cậu một cái: "Cậu bị bệnh dạ dày, nếu tái phát thì trong tiệm thiếu một người giúp đỡ. "
Quý Minh Luân nói xong liền tiếp đãi vị khách tiếp theo, Giang Lẫm nhìn hắn một lát, đành phải đi về phía phòng nghỉ.
Lúc đẩy cửa ra, Đặng Di và Chúc Chúc ngồi ở một cái bàn tròn, thấy cậu tiến vào, Đặng Di vỗ vỗ ghế bên cạnh: "Mau ngồi xuống, Minh Luân hôm nay mua đồ ăn riêng của Đông Đường, anh có phúc ăn rồi. "
Chúc Chúc đưa cho cậu một hộp cơm và một đôi đũa: "Đúng vậy, hôm nay chúng ta rất may mắn, nhưng Minh Luân có phải có chuyện gì không? Hai ngày liên tiếp mời khách. "
Trận đấu bóng rổ hôm qua Chúc Chúc không có mặt, nhưng cũng nghe nói Quý Minh Luân mời mọi người ăn buffet, hôm nay lại mời thêm một bữa. Nhìn mười hai món ăn thịnh soạn trên bàn, buổi trưa Chúc Chúc thèm ăn đến mức mắt đều sáng rực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!