Thời gian cứ trôi qua từng ngày từng ngày.
Có lẽ đúng như lời bác sĩ tâm lý nói, chỉ cần Dung Duyệt lớn lên nó sẽ bắt đầu trở nên bình thường.
Khi đi họp phụ huynh, Dung Hoài đã có thể chứng kiến hai, ba học sinh vây quanh Dung Duyệt.
Tuy nó không nói nhiều nhưng có thể trôi chảy chuyện trò với người khác.
Nó không hề nhắc đến thế giới cổ tích trong đầu mình, cũng sẽ không lộ ra ánh mắt đáng sợ.
Từ sau khi vợ mất, Dung Hoài đã lâu không nhìn thấy Dung Duyệt như vậy.
Họp phụ huynh qua đi, Cốc Vũ Hội gặp riêng hắn, nói: "Không biết anh có phát hiện hay không, gần đây trạng thái của Dung Duyệt rất tốt."
"Cảm ơn cô giáo." Dung Hoài đẩy kính mắt.
Lúc này, người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang xúc động muốn khóc.
"Nhà trường chúng tôi sẽ tiếp tục giúp em ấy ra khỏi pháo đài của bản thân, nếu phía phụ huynh có vấn đề gì xin hãy liên lạc với tôi."
"Vâng." Nói đến đây Dung Hoài không nhịn được tháo kính, lau nước mắt.
Trao đổi đơn giản với Cốc Vũ Hội xong, Dung Hoài rời phòng làm việc.
Bên ngoài, Dung Duyệt đang chờ, nó lập tức nắm tay hắn về nhà.
"Hình như con cao lên không ít."
Sáu tháng cuối năm, chiều cao của Dung Duyệt phát triển rất nhanh, chỉ là không quá thích ăn thịt, cho nên sau khi cao hơn khuôn mặt trái xoan càng gầy đi, hình dáng cằm cũng có chút nhọn.
Dung Duyệt nghe vậy, bữa sáng hôm sau ngoan ngoãn gia tăng sức ăn của mình.
Ăn xong bữa sáng, nó cưỡi xe đạp đi học.
"Không ngờ mày khoe mẽ thật đó nha." Thanh âm châm chọc khiêu khích truyền vào tai Dung Duyệt.
Lương Hạo cũng đạp xe đạp, kề vai đi bên cạnh nó.
Dung Duyệt không để ý thằng nhóc, chỉ gia tăng tốc độ, muốn thoát khỏi phạm vi xung quanh Lương Hạo.
"Ê." Lương Hạo thấy thế, cố ý vươn chân đá vào xe nó một cái: "Giả làm bé ngoan cảm thấy thế nào, qua nói tao nghe chút đi." Thẳng nhóc cười hì hì nói.
Dung Duyệt thở dài: "Mày muốn thế nào?"
"Chẳng muốn thế nào.
Không phải gần đây mày đang kết bạn à? Tao tới làm bạn với mày nha."
Dung Duyệt không tin ý đồ thực sự của đối phương là cái này.
"Để tao chơi với mày.
Theo con mọt sách Tưởng Lâm Lâm kia chả có gì thú vị, chúng ta đi đánh nhau đi!"
Môi trên môi dưới của Dung Duyệt vừa đụng, lạnh lùng phun ra một từ: "Cút."
"Nếu vậy...! tao đánh mày có được không?" Lương Hạo cười nhạt.
Dung Duyệt đạp một đoạn đường, thấy thằng nhóc vẫn dây dưa không dứt, nó từ từ thả chậm tốc độ, nhắm đúng thời cơ, đá một cước lên xe Lương Hạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!