Chương 50: Thằng Ngốc Và Tên Khốn

Editor: Shion | Beta: Aimee Mae

Thẩm Miên từng đọc "Cô gái bán hoa"*, trong đó có một đoạn hội thoại khắc sâu vào tâm trí anh.

*Cô gái bán hoa (Pygmalion): là vở kịch sân khấu của George Bernard Shaw năm 1913

— Higgins: Doolittle, ngươi là tên khốn hay là thằng ngốc?

— Doolittle: Cả hai đều có một xíu, thưa ngài.

Nhưng người phàm thì khác một chút.

Trong cuộc sống có hai dạng bi kịch: Một là đánh mất dục vọng trong lòng, hai là thực hiện dục vọng đó.

Thẩm Miên cảm thấy Dung Duyệt khiến mình đánh mất dục vọng, cũng khiến mình muốn thực hiện dục vọng của bản thân.

Trước mặt Dung Duyệt, anh vừa là tên khốn vừa là thằng ngốc, còn không chỉ một xíu mà chính là thằng ngốc ngu xuẩn nhất thế gian.

"Tại sao em lại cúp máy?" Thẩm Miên hỏi.

"Em không cúp máy, tại hết pin." Dung Duyệt muốn giơ điện thoại di động, nhưng vì đang ôm Twinkle, không thể động đậy nên đành thôi.

"Em không biết sạc điện thoại à?"

"Cũng đâu có ai gọi cho em, hết pin thì thôi." Dung Duyệt nói xong, kéo vali định đi.

Thẩm Miên lập tức chạy theo.

"Em đi đâu đấy?"

"Tìm chỗ đặt chân, nếu không đêm nay ngủ ở đâu?"

Thẩm Miên cảm thấy Dung Duyệt cố ý nói cho mình nghe, nhưng anh không nhìn ra Dung Duyệt có ý lạt mềm buộc chặt, nói đi liền sải bước đi thật.

Mỹ nữ giàu có ban nãy không hề tức giận, cô nhìn Dung Duyệt qua cửa sổ thủy tinh, vẫn đang liều mạng hoa chân múa tay, thỉnh cầu đại mỹ nam cân nhắc mình thêm lần nữa.

Dung Duyệt dừng lại trước mặt cô, tựa hồ đang thật sự cân nhắc.

Thẩm Miên thở dài thườn thượt, dừng bên cạnh hắn.

"Bà nội bảo anh tạm thời nhận em."

"Em rất phiền, hay là thôi đi." Dung Duyệt nhẹ nhàng nói.

"Em phiền chỗ nào?"

Dung Duyệt nghiêm túc trả lời: "Em không biết nấu cơm, cũng không làm việc nhà, chất lượng giấc ngủ không tốt, còn thường xuyên ngẩn người không để ý tới ai."

Thẩm Miên đoạt vali của hắn, cúi đầu nói: "Cũng được!" Nghĩ một lúc lại bồi thêm một câu: "Dù sao em cũng chỉ ở tạm thôi mà." Thẩm Miên kéo vali của Dung Duyệt đi mất.

Dung Duyệt đứng sau lưng anh, đôi mắt vốn không có một gợn sóng giờ đây đang tập trung tinh thần.

Hắn nhìn Thẩm Miên chằm chằm, ánh mắt quét anh từ đỉnh đầu đến đế giày.

Đôi mắt tham lam, hận không thể nuốt anh vào bụng.

Đi được hai bước, Thẩm Miên lại phát hiện phía sau không có tiếng bước chân đuổi theo.

Anh quay đầu, Dung Duyệt đang ôm chó đi theo anh, Thẩm Miên dừng hắn cũng dừng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!