Chương 5: Tình Cảm Là Một Loại

Xuất hiện trước mặt Dung Hoài là một thiếu phụ xinh đẹp, ả xách một cái túi, vừa nhìn thấy Dung Hoài đã không nhịn được vung túi xách đánh lên người hắn: "Anh không phải là người! Tên cặn bã! Cầm thú!" Ả kêu trời trách đất, gương mặt được trang điểm đẹp đẽ lem nhem dưới sự cọ rửa của nước mắt.

"Sao anh có thể nói đoạn tuyệt liền đoạn tuyệt! Hu hu hu!"

Sau khi phát tiết xong, ả ngồi chồm hổm dưới đất khóc lóc, gót giày cao gót sắc nhọn sượt trên mặt đất.

"Hà Vân." Dung Hoài hiển nhiên bị giật mình.

"Em đừng làm loạn ở đây."

"Làm sao! Anh sợ à! Sợ hàng xóm biết anh là tên đàn ông ăn vụng không chùi mép phải không!"

"Câm miệng!" Khi Dung Hoài hung dữ cũng khiến người ta lo sợ bất an.

"Oa hu!" Hà Vân không hề bị hắn uy hiếp, vẫn liều mạng gào khóc.

Dung Hoài thở dài một hơi, kéo ả đứng dậy: "Em đừng như vậy."

Hắn vừa đụng vào người, Hà Vân lập tức túm chặt lấy tay hắn: "Cô ta chết rồi đúng không? Vậy bây giờ anh có thể cưới em!"

"Tôi bảo cô câm miệng!!"

Trong khi Thẩm Miên đang trố mắt nghẹn họng nhìn màn hài kịch này, cánh cửa sau lưng Dung Hoài mở ra, một cái đầu xù xù ló ra từ sau cửa.

Hà Vân dĩ nhiên cũng nhìn thấy Dung Duyệt, lập tức càng dùng sức leo lên người Dung Hoài.

Ả lướt qua vai Dung Hoài, đối mặt với Dung Duyệt, sau đó nở một nụ cười gian trá.

Dung Duyệt vô cảm, lui người về, đóng cửa.

"Con tôi đang ngủ bên trong, chúng ta đi xa chút rồi nói." Dung Hoài không thể không thỏa hiệp.

Lúc bọn họ rời đi, Dung Hoài thấy Thẩm Miên ở bên đường, trên mặt không khỏi lộ vẻ lúng túng.

Thẩm Miên ngồi xổm xuống buộc dây giày, Dung Hoài nhanh chóng dẫn Hà Vân rời đi.

Bọn họ vừa đi, Thẩm Miên ngay lập tức bước đến bãi cỏ nhà Dung Duyệt.

Anh đi thêm hai bước liền có thể gõ cửa, thế nhưng anh không xác định được hiện tại đứa nhỏ có muốn gặp người khác hay không.

Vì vậy Thẩm Miên vòng nửa vòng, nhìn từ cửa sổ.

Vừa nhìn, thấy mà đau lòng.

Sở dĩ Thẩm Miên kinh hãi không phải vì Dung Duyệt thương tâm bao nhiêu, cuồng loạn bao nhiêu, mà vì nó rất bình tĩnh.

Dung Duyệt ngồi trên ghế, ánh mắt trống rỗng, trước sau như một.

Tuổi của đứa nhỏ có thể không hiểu cái gì gọi là ngoại tình hay không?

Thẩm Miên không kịp nghĩ nhiều, dứt khoát trèo vào từ cửa sổ.

Dung Duyệt không nghe thấy âm thanh bên ngoài, chỉ cảm nhận được có một người đang ôm lấy mình.

Mắt nó ngước lên, hết sức chăm chú nhìn khuôn mặt Thẩm Miên.

Tình cảm là thứ dối trá, mong manh, giả tạo cỡ nào.

Ngày thứ hai, Dung Duyệt đang ngẩn người ở phòng học, chủ nhiệm lớp dẫn tới một bạn học đầu toàn là máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!