Chương 42: Cuộc Sống Chẳng Thê Lương

Khoảnh khắc bọt nước vỡ tan chính là thời điểm nó biến mất.

Kể từ hôm đó, cơ hội Dung Duyệt được gặp Thẩm Miên càng ngày càng ít, thậm chí tin nhắn nhận được cũng ít theo.

Mới đầu nó còn nghiêm túc hỏi Thẩm Miên tại sao gần đây bận rộn như vậy.

Thế nhưng Thẩm Miên là một người lớn gian xảo, anh dùng đủ loại lý do để đối phó, ban đầu Dung Duyệt không hề phát hiện.

"Vậy em đến gặp anh nhé." Dung Duyệt vừa nghĩ tới mình còn có phương pháp giải quyết như vậy, ánh mắt sục sôi cả căn phòng lạnh lẽo.

"Không cần, nhóc sắp phải thi rồi!" Giọng nói của Thẩm Miên mang ý cười, hoàn toàn không nghe ra có bất cứ điều gì khác thường.

"Thực ra anh cũng đang bận một chuyện rất quan trọng, chờ sau khi có kết quả anh sẽ lập tức cho nhóc biết."

Nụ cười của Dung Duyệt biến mất nơi khóe miệng.

"Vậy lúc nào anh mới có thể giải quyết chuyện quan trọng sau đó nhớ tới em đây?"

"Anh vẫn luôn nhớ nhóc, Dung Duyệt."

Dung Duyệt khép lại đôi mắt chất chứa hàng vạn tâm tư.

Nó vốn dĩ là một kẻ lừa đảo xuất sắc, dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của Thẩm Miên.

Nhưng cuối cùng nó vẫn lựa chọn tin tưởng anh.

"Vâng, em chờ anh."

Trong cổ tích đều nói chờ đợi sẽ có kết quả.

Thời gian trôi qua, kết quả rõ ràng nhất chính là Dung Duyệt đã trưởng thành, trở thành một học sinh lớp 10.

Lên cao trung, Dung Duyệt rốt cuộc cũng thoát khỏi tên Lương Hạo nhìn mình không thuận mắt, còn Lăng Tiêu và Tưởng Lâm Lâm vẫn học cùng lớp với nó.

Chỗ ngồi mới được cô giáo trực tiếp sắp xếp, Dung Duyệt dựa theo sơ đồ lớp ngồi xuống vị trí ở lớp mới của mình.

Lúc nó đang sắp xếp sách vở, bên cạnh có một cái bóng đổ xuống.

Dung Duyệt ngẩng đầu, bạn cùng bàn mới là một cô bé rất có trọng lượng.

Dù khéo léo như Dung Duyệt cũng không thể nói dáng người của cô chỉ bụ bẫm bình thường vì cô bé quả thực quá béo.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Dung Duyệt, sắc mặt cô bé đỏ lên, bối rối gãi đầu.

Nhưng Dung Duyệt không có ý kỳ thị cô, chỉ nhất thời tò mò mà thôi.

"Tớ là Bạch Phong Nguyệt." Cô bé vội vã giới thiệu bản thân.

Dung Duyệt gật đầu.

"Tôi là Dung Duyệt."

Cô bé ngượng ngùng nói: "Sau này chúng ta là bạn cùng bàn, xin được chỉ giáo nhiều hơn."

Ở trường trung học Lung Cảnh, Dung Duyệt coi như là một nhân vật phong vân.

Hầu như nó ở đâu thì nơi đó tập trung ánh mắt của mọi người.

Những người nhìn Dung Duyệt đương nhiên cũng thấy Bạch Phong Nguyệt, có vài kẻ khẽ bật cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!