Chương 4: Anh Lấy Việc Học Làm Trọng

Cuối thu, nắng nóng ập xuống khiến thị trấn vô cùng ngột ngạt.

Trấn Lung Cảnh là thị trấn non xanh nước biếc, dân quê hay nuôi chó.

Mùa thu, tiết trời oi ả, chó thường xuyên gào hú, kháng nghị nhiệt độ đang giày vò mình.

Quạt điện cỡ nhỏ thổi ra một làn gió mát.

Dung Duyệt nằm trên sàn nhà, đối mặt với quạt, há miệng đón gió.

"Vù vù vù."

Dung Hoài đã quen dáng vẻ thường ngày của nó, chỉ có thể dặn dò: "Đừng vén áo lên, nếu không sẽ bị lạnh bụng."

Dung Duyệt dường như không nghe thấy lời hắn nói, tiêu cự cố định trên cánh quạt đang xoay tròn.

Có nguồn điện, cánh quạt có thể chuyển động không ngừng, ánh mắt Dung Duyệt theo sát cánh quạt, sau đó có một loại cảm giác chóng mặt buồn nôn.

Dù vậy, nó vẫn không chịu dời mắt.

Khi Dung Hoài định đi qua thì có người gõ cửa.

Hắn ra mở cửa, một thiếu niên đang đứng bên ngoài.

"Thẩm Miên?" Dung Hoài lập tức nhận ra người trước mặt.

"Chú Dung, mẹ con làm một ít bánh ngọt bảo con mang sang cho nhà chú." Thẩm Miên vừa nói với Dung Hoài, vừa chuyển tầm mắt vào phòng khách.

Dung Duyệt mặc quần đùi rộng và áo thun mỏng.

Áo thun bị vén lên, có thể thấy cái bụng tròn trịa, trắng như trứng gà bóc.

Gió thổi phồng ống quần nó, từ một số góc độ còn có thể thấy quần lót.

Quần lót của trẻ con đều vậy, họa tiết hình như là một con gấu nâu đang nằm sấp.

Tuy chân tay Dung Duyệt cực kỳ thon dài, nhưng dáng người không quá cao, nằm bò trên sàn nhà sinh ra một loại ảo giác như không phải người mà là một món đồ chơi mềm mềm.

Dung Hoài theo tầm mắt của anh, cũng nhìn về phía con trai mình: "Tiểu Duyệt, anh Thẩm tới."

Dung Duyệt không có phản ứng.

Dung Hoài bất đắc dĩ: "Thằng nhóc nhà chú mỗi khi tập trung quan sát thứ gì đó sẽ không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì."

"Không sao ạ." Thẩm Miên gật đầu, dưới thấu kính lạnh như băng, đôi mắt kỳ thực cũng lộ ra vẻ bó tay.

"Vào trong ngồi chút nhé, nhà chú có coca lạnh."

"Dạ, không cần đâu chú."

"Vào đây, vào đây."

Từ chối không được, Thẩm Miên đành cởi giày đi vào phòng khách không lớn không nhỏ.

Dung Hoài vừa mới cầm coca từ trong tủ lạnh ra, một người đàn ông trung niên xuất hiện bên cửa sổ hô to: "Dung Hoài! Tới giúp một tay!"

"Được!" Dung Hoài lên tiếng, sau đó nhét coca vào tay Thẩm Miên rồi chạy ra ngoài.

Trước khi đi còn nhờ Thẩm Miên: "Ngại quá, chú sẽ quay lại sớm, nhờ con trông Tiểu Duyệt nhà chú một lát nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!