Chương 3: Rung Động Của Thiếu Niên

Từ sau khi đọc thơ cho Thẩm Miên, Dung Duyệt phát hiện ông anh hàng xóm này bắt đầu thường xuyên gạ nó nói chuyện.

"Tiểu Duyệt, mời nhóc ăn bánh ga

-to, cùng anh Thẩm trò chuyện được không?"

Dung Duyệt nhìn anh, khóe miệng giật một cái: "Anh là biến thái à?"

Thẩm Miên: "..." Anh có thể phê bình sự kích động của mình bây giờ là đáng xấu hổ không, giọng nói của thằng nhóc này cũng quá êm tai đi? "Nếu nhóc là phát thanh viên trên internet, anh sợ mình không cẩn thận sẽ vung tiền như rác"

Dung Duyệt: "..." Nó muốn về nhà.

____

Mùa đông, trên đường về nhà, Thẩm Miên lừa Dung Duyệt đi đường khác, sau đó mua hai củ khoai lang ăn ở ven đường.

Dung Duyệt sợ nóng, trước tiên vươn đầu lưỡi chạm một cái, sau đó lại chạm một cái, cuối cùng mới quyết định cắn xuống.

"Không nhìn ra nhóc có bệnh tự kỷ." Thẩm Miên cà khịa.

"Không nhìn ra đầu óc anh cũng thông minh."

Một ngày Thẩm Miên không khịa nó vài lần sẽ không thể an tâm ngủ.

Thẩm Miên không biết tình trạng tương tác của Dung Duyệt với người khác như thế nào, anh chỉ biết, vì anh có thể giao lưu bình thường với Dung Duyệt khiến danh tiếng anh vang xa, còn nổi tiếng hơn so với việc đạt giải nhất cuộc thi vật lý cấp thành phố.

Diệp Kình và Thẩm Miên quan hệ không tệ, có một lần hắn muốn ăn hôi, nhân cơ hội đụng chạm cậu nhóc, động tác của Dung Duyệt cực nhanh, trốn sau Thẩm Miên, sau đó dùng ánh mắt u ám theo dõi hắn.

Diệp Kình trải qua việc này cũng không dám tiếp tục động tay động chân.

Quan hệ coi như cũng tàm tạm.

Cho đến một ngày, Thẩm Miên chạy sang nhà Dung Duyệt giúp nó học bổ túc, thành tích toán học của đứa nhóc này trượt dốc, Thẩm Miên đột nhiên nảy sinh hứng thú, sang giám sát nó học bài.

Trấn Lung Cảnh là khu danh lam núi xanh, nước biếc, không khí trong lành được tuyên truyền khắp nơi trên tivi.

Gió hiu hiu thổi.

Làn gió êm ái, dịu dàng như người mẹ ru con ngủ.

Hai người họ ngồi trên sàn nhà, tì lên bàn bắt đầu học.

Thẩm Miên ngồi đối diện Dung Duyệt, khi ngẩng đầu, đứa nhỏ đã ngủ gục trên bàn.

Thẩm Miên ho khan một tiếng, sau đó cũng lười biếng, chạy sang cạnh cậu nhóc, nằm bò bên cạnh, ngủ theo.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Miên phát hiện có vật gì đó cưng cứng chọc vào mông mình, hơn nữa thứ kia còn đang chuyển động, ma sát giữa kẽ hở của anh làm toàn thân anh nổi da gà.

Anh lập tức tỉnh dậy, sau đó quay đầu, nhìn thấy đứa nhỏ mới mở mắt, đôi mắt đẫm ánh nước.

Thẩm Miên thở phào nhẹ nhõm: "Tự mình vào nhà vệ sinh giải quyết."

Yết hầu của đứa nhỏ nuốt một ngụm nước miếng: "Giải quyết cái gì?"

Thẩm Miên vươn tay, khá hèn hạ tuốt vài cái.

"Cái này."

Dung Duyệt vẫn ngơ ngác như cũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!