Khi bài hát kết thúc, trong phòng khách chỉ còn lại Dung Duyệt và Thẩm Miên, Lưu phu nhân đã đi chuẩn bị bữa tối.
Thẩm Miên ngồi trước piano, cười hỏi Dung Duyệt: "Sao nhóc lại chạy sang nhà anh?"
Dung Duyệt kìm nén dục vọng muốn tới gần anh thêm một bước, dừng lại bước chân của mình: "Tối nay ba em có việc không về nhà, dì bảo em sang dùng cơm."
"Rất tốt, dì Lưu đôi khi ở nhà một mình cũng buồn, nhóc có thể qua chơi với dì ấy nhiều hơn." Thẩm Miên đứng dậy, xoa đầu nó.
Chơi đàn xong, Thẩm Miên ra ngoài, Dung Duyệt mê muội bám theo bước chân anh.
Thẩm Miên ngồi xuống ghế sô pha, Dung Duyệt cũng ngồi cạnh anh.
Thẩm Miên rót cho nó một ly nước sôi, Dung Duyệt cầm ly nước, sóng mắt dập dờn theo bọt nước.
Vì Dung Duyệt đến, Lưu phu nhân làm thêm rất nhiều món ăn.
Dung Duyệt nghe tiếng bước chân của cô, vội vàng chạy vào giúp cô dọn bàn.
Thẩm Miên xới cơm, nhìn Dung Duyệt bê thức ăn liền bảo nó bưng cơm.
Ba người quây quần trước bàn ăn, ở chung rất vui.
Mắt thấy sắp đến giờ đi ngủ, Dung Duyệt nói mình phải về nhà.
"Ba nhóc đêm nay không về sao?" Thẩm Miên nhìn Dung Duyệt đi giày.
"Vâng."
"Vậy nhóc có muốn qua đây ngủ không?"
Thẩm Miên nói xong câu này, Dung Duyệt lập tức ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cười như không cười.
Thẩm Miên dựa trên tường, bắt đầu giải thích: "Không phải, lần trước nhóc cũng sang ngủ rồi mà.
Dù sao ba nhóc cũng không về, nhóc ở nhà một mình cũng chán.
Còn nữa, ngày mai anh cũng không phải đến trường học bổ túc."
Dung Duyệt đã đi xong giày.
Nó đứng dậy, ngước nhìn Thẩm Miên: "Tối nay em phải về làm bài."
Thẩm Miên mím môi, không hiểu sao cảm thấy hơi khó chịu: "Ừ."
Dung Duyệt nhìn vẻ mặt của anh, đột nhiên kiễng chân sờ lên đầu anh.
Thẩm Miên không dám cử động, Dung Duyệt dừng một lúc, sau đó rời đi, đưa thứ trong tay cho anh xem: "Trên đầu anh dính hoa."
Cánh hoa tím, vàng, ba màu lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay đối phương.
Thẩm Miên vươn tay, cầm lấy cánh hoa: "Ý nghĩa của hoa hồ điệp gì nhỉ?"
"Ràng buộc." Dung Duyệt trả lời anh không chút do dự.
"Thì ra là vậy." Thẩm Miên mở mang kiến thức.
Dung Duyệt mỉm cười, đẩy cửa.
Thẩm Miên cũng xong giày, tiễn nó đến tận cửa nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!