Chương 2: Cậu Chủ Nhà Nghèo

Ngay khi Thẩm Miên ngây người, Dung Duyệt tiếp tục chuyển động.

Nó đi chưa được hai bước lại té trên mặt đất, dường như nó là một con rối, người múa rối không quá để tâm đến nó cho nên nó không thể di chuyển.

Mẹ Thẩm đã sớm nhìn thấy mưa sao băng ngoài cửa sổ, lập tức chạy ra, sau đó liền thấy một đứa bé nằm sõng soài bên chân con trai mình, cô tức khắc nổi giận: "Mày...! cái thằng quỷ thối này! Dám bắt nạt trẻ con!"

Thẩm Miên: "..." Hiểu lầm này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.

Cuối cùng, Thẩm Miên dắt Dung Duyệt mua nước tương về nhà.

Dung Hoài đang ở trong phòng bếp, vừa nghe thấy tiếng động lập tức đi ra, kết quả lại thấy một thiếu niên xa lạ, hắn tức khắc ngây người.

Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn chính là Dung Duyệt thế mà để cho người khác chạm vào nó.

Thẩm Miên vô cảm nói: "Con là cháu trai của bà Hạ, hôm nay mới chuyển tới."

Dung Hoài còn đang trong cơn kinh ngạc, sau đó lập tức bình tĩnh, lấy hoa quả muốn mời anh.

Thẩm Miên xua tay: "Chú, con phải về nhà gấp, cảm ơn chú."

Khuôn mặt của Thẩm Miên thật sự rất dễ khiến người ta cảm thấy xa cách, vì vậy Dung Hoài lập tức ngượng ngùng đặt đồ xuống.

Thẩm Miên mỉm cười, sau đó liền rời đi.

Sau khi tiễn anh, Dung Hoài lấy nước tương từ tay con trai, cười nói: "Sao vậy? Thật ngạc nhiên, không ngờ con lại chịu để cho người khác chạm vào mình."

Dung Duyệt liếc mắt nhìn ba nó, cúi đầu nói một câu: "Vì anh ấy là sao."

Vì khi anh ấy xuất hiện, sao đều rơi trên đầu anh ấy.

_____

Ăn cơm xong, Dung Duyệt đọc sách, sau đó đến đúng giờ đi tắm rồi lên giường ngủ.

Dung Hoài đắp chăn cho con trai, nó đặt hai tay trước ngực, túm chăn.

Dung Duyệt nhất định phải dùng tư thế này mới có thể ngủ.

Giống như trong mơ cũng không được an ổn.

Dung Duyệt luôn mơ thấy mẹ mình, một phụ nữ xinh đẹp.

Cô bế nó, theo dõi ba nó đi qua từng ngõ phố.

Đi không được bao lâu, cô sẽ gửi tin nhắn cho Dung Hoài.

Chờ đến khi Dung Hoài trả lời tin nhắn, khóe môi cô giương cao, nhếch lên một nụ cười dữ tợn.

Dung Duyệt choàng tỉnh từ trong cơn ác mộng, Dung Hoài đang trông chừng bên cạnh, căng thẳng nhìn con trai: "Tiểu Duyệt, con gặp ác mộng phải không? Sao lại liên tục hét lên?"

Dung Duyệt hất bàn tay định sờ nó của Dung Hoài.

Dung Hoài sửng sốt.

Dung Duyệt lạnh lùng nhìn hắn, trong miệng phun ra một chữ lạnh như băng: "Bẩn."

Trong chớp mắt, ở trong mắt Dung Hoài, khuôn mặt của Dung Duyệt và mẹ nó chồng chéo lên nhau.

Dung Hoài không dám tin, ngã xuống sàn nhà, sau đó chật vật bò đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!