Chương 14: Ngủ Chung Đi

Dung Hoài dẫn Dung Duyệt rời khỏi bệnh viện.

Tiết trời lạnh dần, Dung Hoài lo lắng cho thân thể Dung Duyệt, cố ý dẫn nó lượn một vòng, đi siêu thị mua khăn quàng cổ và găng tay.

"Thế này khi đạp xe con sẽ không bị lạnh."

Dung Duyệt đứng ngoan ngoãn, im lặng mặc ba quấn mình thành một cái bánh ú.

Dung Hoài quan sát con trai một lúc, hài lòng mua nguyên bộ đồ chống lạnh.

Khi Dung Hoài trả tiền, nhân viên bán hàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "May là giá trị nhan sắc của đứa nhỏ này quá nổi bật, nếu không chắc đã bị bộ đồ quê mùa kia quấn trên người xấu chết!"

Dung Duyệt giả vờ không nghe thấy.

Nó che khuôn mặt xinh đẹp, cúi đầu nhìn vạt áo xanh lam của mình.

Dung Hoài sở hữu mắt thẩm mỹ lỗi thời nhanh chóng quay lại.

"Tuy là đã mua đồ, nhưng nếu thời tiết hạ nhiệt độ, con vẫn nên đi xe bus đến trường đi!"

Dung Hoài cảm thấy nếu con trai tiếp tục cưỡi xe đạp, có thể sẽ không chịu được cái lạnh khủng khiếp của mùa đông.

Mùa đông phương Nam âm hàn, trên người chỉ cần hở chút xíu, gió lạnh sẽ thi nhau kéo vào, ăn mòn tứ chi bách hài.

"Vâng." Dung Duyệt vẫn che mặt.

Dung Hoài tưởng con trai lạnh, lập tức quấn chiếc khăn vừa mới mua quanh cổ nó.

Hắn nhìn Dung Duyệt trùm kín mít mới hài lòng đi ra ngoài.

Dung Hoài dắt Dung Duyệt ra khỏi cổng siêu thị, còn sang cửa hàng bên cạnh mua cho nó một cốc trà sữa.

Dung Duyệt cúi đầu ngậm ống hút, nhu thuận như một con búp bê nhân tạo.

"Tiểu Duyệt." Dung Hoài cùng con trai đi trên con đường nhỏ của trấn Lung Cảnh: "Ba có thể làm một người cha tốt chứ?"

Hắn mở miệng, cổ áo sơ mi lệch sang một bên.

Dung Duyệt nhìn con đường phía trước, nơi tầm mắt hướng tới đã không còn bao nhiêu sắc xanh của sự sống.

Chiến binh mùa đông quét sạch ngàn quân, vạn vật u buồn chỉ có thể cúi đầu khuất phục.

"Có thể hay không là do ba quyết định và thực hiện."

"Không hổ là Tiểu Duyệt, đáp án thực sự lãnh đạm." Dung Hoài đẩy kính mắt, khổ tâm nhìn con trai.

"Đây là lần đầu tiên ba làm cha của người khác, cũng là lần đầu tiên con làm con của người khác.

Con cũng giống ba, mờ mịt học tập."

Có thể nghe được câu trả lời này, Dung Hoài cảm giác mình đã mất chức: "Vậy ba có khiến con áp lực không?"

"Nếu ba muốn con điểm cao..." Dung Duyệt đoán ý ba mình, nói: "Có thể trực tiếp nói với con."

Dung Hoài nắm chặt tay Dung Duyệt, chau mày: "Vậy ba trực tiếp hỏi nhé, vì ba nên thành tích của con mới giảm sút đúng không?"

Dung Duyệt hút một ngụm chân trâu, nhai mấy lần mới nuốt xuống, sau đó nói: "Thành tích không quan trọng, không phải ạ?"

Dung Duyệt không trả lời thẳng câu hỏi của ba.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!