Điều hòa trong phòng chậm rãi phả khí nóng, hoàn cảnh hẳn nên khiến người ta thả lỏng mới có thể thuận tiện cùng người khác trò chuyện.
Nhưng Dung Duyệt lại đột nhiên ngồi thẳng, tấm lưng xinh đẹp rời khỏi ghế salon, thẳng như cột.
Đôi mắt Dung Duyệt vẫn là một hồ nước trong veo, nhưng đất bằng nổi gió, mặt hồ gợn sóng.
Tiếng báo động reo vang, bằng hữu trong đầu nó hô to.
Kẻ khả nghi! Quân địch tập kích! Nguy hiểm! Phòng bị!
Dung Duyệt nhìn Tịch Mộ không chớp mắt, môi mím chặt.
Tịch Mộ đặt tay lên tai: "Bạn nhóc nói chuyện thật ầm ĩ."
Dung Duyệt chấn động.
Tịch Mộ quan sát phản ứng của Dung Duyệt, tiếp tục nói: "Bọn họ nói tệ thật đấy! Anh không phải kẻ xấu."
Biểu tình trên mặt Dung Duyệt dần thay đổi.
Nó vô thức kéo giãn khoảng cách với Tịch Mộ.
Tay phải Tịch Mộ cầm bút, nhanh chóng viết vào sổ tay.
Dù phải ghi chép, mắt y vẫn không rời khỏi mặt Dung Duyệt dù chỉ một giây.
Y đang thăm dò Dung Duyệt, Dung Duyệt cũng đang thăm dò y.
"Trên người nhóc có rất nhiều dây, ai đang điều khiển con rối xinh đẹp này vậy?"
Mỗi câu y nói đều khiến đại não Dung Duyệt nổ tung.
Người này là sao? Tại sao có thể xông vào suy nghĩ của mình?
Tịch Mộ thấy Dung Duyệt sắp cắn rách môi, mới bắt đầu đổi đề tài: "Nhóc có muốn tiếp tục tán gẫu xem thế nào gọi là bình thường không?"
"Bình thường là bình thường, còn có thế nào gọi là bình thường?"
Dung Duyệt không hề có ý thả lỏng, thân thể thậm chí hơi ngả về phía trước, làm tư thế có thể tấn công bất cứ lúc nào.
"Cái gọi là bình thường chính là một người khi làm việc phải phát triển theo quy luật khách quan, phù hợp với hành động mà người bình thường nên làm."
Tịch Mộ nghe đáp án của nó, cười ha ha: "Xem ra thành tích học tập của nhóc rất tốt, định nghĩa này đúng là được viết trong sách."
Dung Duyệt hơi nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp vô tội hiện lên vẻ u ám khó nhận ra: "Vậy bác sĩ Tịch cảm thấy thế nào là bình thường?"
"Bình thường là một giới hạn rất khó phân biệt.
Nếu như mình làm ra chuyện không giống với đại chúng, đồng thời cũng không phù hợp với nhận thức của đa số bọn họ, vậy mình không bình thường à? Tại sao? Bởi vì mình không giống số đông, nhưng mà số đông chỉ là một phần lớn mà thôi, nói không chừng, thứ kỳ lạ trong mắt bọn họ mới sở hữu chuẩn mực bình thường của thế giới này." Bác sĩ Tịch nhả ngọc phun châu, hoàn toàn không nhận thấy lời nói của mình có bao nhiêu bất thường.
"Trên thực tế, đa số thiên tài trong lịch sử đều không bình thường."
Dung Duyệt sẽ không bị vài ba câu của y lừa gạt.
"Nổi tiếng nhất là Einstein!" Bác sĩ Tịch tìm một ví dụ mọi người đều biết: "Tiểu Duyệt Duyệt, nhóc biết Einstein không?"
"Albert Einstein." Đừng gọi nó là Tiểu Duyệt Duyệt.
"Phát âm thật chuẩn." Bác sĩ Tịch giơ ngón cái về phía Dung Duyệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!