Tầm mắt Thẩm Miên bắt đầu trôi đi: "Nhưng mà thời gian này có lẽ không rảnh.
Anh phải chuẩn bị kiểm tra."
Cuộc sống của học sinh lớp mười hai chính là sát hạch, làm bài thi, giải đề.
Nhất là khi mùa đông sắp đến, khoảng cách với ngày định mệnh lại gần thêm vài phần.
Dung Duyệt mím môi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, dựng nên một loại biểu hiện đủ thờ ơ.
"Nói chung em chờ anh."
"Được." Thẩm Miên đồng ý.
Dung Duyệt còn đang suy nghĩ nên nói gì với anh thì một âm thanh vọng đến từ sau lưng nó: "Tiểu Duyệt, ăn cơm!"
Dung Duyệt lạnh nhạt quay đầu, Thẩm Miên trái lại bị dọa giật mình.
Anh nhớ tới trước đây mình suýt nữa yêu sớm, kết quả bị ba đối phương nhìn thấy, dọa lui.
Thẩm Miên hơi lùi về sau.
Tay Dung Duyệt lập tức từ trên mặt anh tuột xuống.
Chỉ là Dung Duyệt không phát hiện, ngón tay của nó trượt xuống ngực Thẩm Miên, mới hoàn toàn rời khỏi thân thể anh.
Ngón tay Dung Duyệt nhỏ dài, khớp xương rõ ràng.
Thẩm Miên có thể cảm nhận các đốt ngón tay lưu lại dấu ấn trên thân thể anh rõ ràng thế nào.
"Em phải về rồi." Dung Duyệt quay đầu lại.
"Mau đi!" Đồng tử Thẩm Miên không ngừng run rẩy.
"Anh cũng phải về rồi."
Nói xong, Thẩm Miên xoay người nhanh chóng vào nhà.
Dung Duyệt nhìn theo cho đến khi bóng lưng anh biến mất trong cánh cửa chật hẹp mới chậm rãi trở về.
Trong nhà, Dung Hoài đã bày đồ ăn lên bàn.
Đầu tiên, Dung Duyệt đến phòng bếp mở vòi nước, rửa tay.
Nước máy trong suốt chảy qua kẽ tay nó, cọ rửa hết thảy vết tích còn lưu lại.
Dung Duyệt xới cơm, cầm đũa đi ra phòng khách.
Giống như các gia đình phổ thông khác, phòng khách nhà nó chính là nơi dùng cơm.
Chỉ cần dọn bàn là có thể trực tiếp ăn cơm.
Hôm nay Dung Hoài rất vui vẻ, không ngừng gắp thức ăn vào bát Dung Duyệt.
"Sao thế ạ?" Đứa trẻ như Dung Duyệt cực kỳ nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của người khác.
"Thấy con kết bạn ba rất vui." Dung Hoài biết, giao lưu với Dung Duyệt phải dùng cách nói trực tiếp nhất, hơi quanh co lòng vòng, có thể nó sẽ không hiểu.
"Trước đây con cũng có bạn." Dung Duyệt đút miếng thịt Dung Hoài gắp cho nó vào miệng, nhàn nhạt trả lời, nhưng không nói bạn bè của mình là ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!