Tiễn "cô bạn gái" vị thành niên về nhà xong, Thẩm Miên lập tức đi theo Diệp Kình.
Bản chất Thẩm Miên là người dịu dàng, nhưng vẻ ngoài của anh luôn bọc một lớp vỏ quá lý trí.
Thẩm Miên được Diệp Kình dẫn tới quán cà phê, anh ngồi thẳng tắp như đang bị ai giám sát hành động.
Khuôn mặt Thẩm Miên trắng bóc khiến quầng thâm dưới mắt nhìn khá rõ.
Dưới gọng kính vàng kim là một đôi mắt quá mức lãnh đạm.
Thẩm Miên rất giỏi giao tiếp, không cho người khác cơ hội tẻ nhạt, thế nhưng mọi người luôn cảm thấy không thể kéo gần khoảng cách với anh.
Chỉ có Tô Thu Vũ luôn kiên trì và Diệp Kình quá tùy tiện, bộc trực là không nhận ra người này kỳ thực không phải kiểu dễ gần.
Buổi gặp mặt kết thúc, Diệp Kình vui sướng trao đổi phương thức liên lạc với mấy chị gái nhỏ, sau đó dẫn Thẩm Miên rời đi.
"Cậu thực sự không cân nhắc về Tô hoa khôi à? Tôi thấy hôm nay cô ấy hoàn toàn dốc hết tâm tư muốn làm thân với cậu."
Diệp Kình và Thẩm Miên chờ xe buýt ở ven đường.
Bụi đất tung bay, phía sau bảng dừng xe buýt là một lùm hoa cỏ dại.
Trong trấn tràn ngập hơi thở thiên nhiên, phong cảnh ấy nhìn mãi cũng thành quen.
"Không có cảm giác." Thẩm Miên cởi kính mắt, lau bụi bặm phía trên.
"Ngoại trừ thằng nhóc đối diện nhà cậu ra, tôi chưa từng thấy cậu có cảm giác với người khác." Diệp Kình mở giấy gói kẹo, nhét que kẹo vào miệng, thuận tay cho Thẩm Miên một cây: "Sao cậu thích thằng nhóc đó vậy?"
Thẩm Miên nhận kẹo của hắn, xé vỏ.
Chiếc kẹo trắng sữa, thuần khiết không tì vết đang chờ khoang miệng ai đó tới thấm ướt.
"Tôi cũng không biết, tự nhiên thấy thích!"
"May mà nó là một thằng nhóc." Diệp Kình thở phào.
Chẳng biết ở nhà, Thẩm Miên đã nghe bao nhiêu lần đề tài Lưu phu nhân cảm thấy Dung Duyệt là một cậu bé ngoan: "Nếu không sẽ có rất nhiều nam sinh đánh nhau vì nó?"
"Không phải." Diệp Kình cười hì hì vỗ đầu Thẩm Miên một cái: "Nếu không tôi sẽ cảm thấy cậu có tình ý với một đứa trẻ vị thành niên." Hắn hồn nhiên: "Bao nhiêu năm ấy nhỉ? Ít nhất ba năm?"
Thẩm Miên chợt giật mình, que kẹo trong miệng đập trúng hàm trên.
Anh chỉ có thể che miệng đau đớn, lớp vỏ lạnh lùng được xây dựng lên tức khắc sụp đổ.
Đúng lúc này, xe buýt đã đến.
Diệp Kình không nhìn thấy sự bất thường của bạn thân, lập tức chạy lên xe.
Thẩm Miên ở phía sau hắn, buồn bực không vui đi theo.
Trên xe buýt chỉ còn vị trí cuối cùng, anh không thể không ngồi.
Tài xế ở trấn Lung Cảnh lái xe rất điên cuồng.
Thẩm Miên ngồi hàng cuối, cảm giác như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, mông thường xuyên rời khỏi vị trí, nảy lên trên.
Đầu Thẩm Miên còn cao, nhiều lần đụng phải nóc xe.
Có lẽ vì câu nói của Diệp Kình quá có sức công kích, cũng có thể do chuyến xe buýt lần này quá xóc nảy, Thẩm Miên về đến nhà, bước chân như không chạm đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!