Chương 10: Con Trai Nuôi

Vẫn không biết mục đích Chu Ngạn Hiến tiếp cận Dung Duyệt là gì.

Nhưng tâm tư của Thẩm Miên lại nhiều thêm một chút, luôn cố tình kéo Dung Duyệt đi trước khi Chu Ngạn Hiến xuất hiện.

Đương nhiên Chu Ngạn Hiến từng thử nẫng tay trên, nhưng dáng người Thẩm Miên cao gầy, khuôn mặt trắng bóc khiến anh thoạt nhìn lạnh lùng khó gần.

Khi anh nhìn xuống Chu Ngạn Hiến, lạnh nhạt lườm y một cái, công năng tránh nặng tìm nhẹ của Chu Ngạn Hiến luôn biết khởi động, tự khắc tránh ra.

"Nhìn anh hung dữ thật đấy." Dung Duyệt trêu chọc.

"Vậy sao?" Khi đối xử với đứa nhỏ này, có lẽ sợ khí chất lãnh đạm của mình dọa đến nó nên Thẩm Miên luôn bày ra vẻ mặt dịu dàng nhất của bản thân.

"Nhưng anh không đáng sợ." Dung Duyệt bổ sung.

Thẩm Miên tiếp tục đạp xe, tức giận: "Nhóc cũng đâu biết sợ là gì."

Dung Duyệt ngồi yên sau, uống trà chanh Chu Ngạn Hiến mua cho, hàm hồ nói: "Anh mới không biết sợ là gì."

Thẩm Miên nghiêng người ra sau liếc nó một cái, tiếp tục phi như bay về phía trước.

Đến cửa, Thẩm Miên không đợi Dung Duyệt, chủ động xuống xe trước, chờ Dung Duyệt cũng nhảy xuống xong, Thẩm Miên lập tức chắn trước mặt nó.

Thẩm Miên cao lớn hơn Dung Duyệt, ở trước mặt Thẩm Miên nó chẳng khác gì học sinh tiểu học.

"Nhóc nói ai không biết sợ là gì?" Thẩm Miên cậy vào ưu thế hình thể của mình, từ trên cao nhìn xuống, mặt lạnh mắt cũng lạnh, quan sát nó: "Có tin bây giờ anh sẽ ném nhóc đi không?"

Dung Duyệt: "Phụt!"

Thẩm Miên: "..." Có thể chọc nó cười vang cũng coi như bản lĩnh của mình!

"Anh Thẩm." Dung Duyệt đột nhiên vươn tay, ôm lấy cổ anh.

Tóc Dung Duyệt gần đây hơi dài, sợi tóc mềm mại chọc vào cổ Thẩm Miên.

Khi anh định cọ một cái, Dung Duyệt nói vào tai anh.

Thiếu niên chưa trải qua thời kỳ vỡ giọng, thanh âm không phân nam nữ lại có cám dỗ trí mạng.

"Em giam anh lại có được không?"

Thẩm Miên khó mà hình dung cảm nhận của mình.

Âm thanh của Dung Duyệt rõ ràng trong trẻo, êm tai, nhưng câu nói của nó lại phảng phất như tiếng nỉ non của ác quỷ dưới vực sâu.

Thẩm Miên cảm thấy lạnh lẽo.

"Anh có biết cái gì gọi là hoàn toàn mất đi tự do không? Em giam anh lại, cầm tù tự do của anh.

Em sẽ dùng tình cảm cặn bã, bẩn thỉu nhất ăn mòn trái tim anh, từ đó giam giữ trái tim anh.

Như vậy, anh sẽ biết thế nào là đáng sợ."

Thẩm Miên ngơ ngác duy trì động tác khom lưng.

Dung Duyệt đã buông anh ra, vỗ vai anh một cái.

"Khá kinh dị đúng không?"

Khuôn mặt nó vẫn vô cảm như trước, đôi mắt to trong veo không gì sánh được, tựa như phát ngôn vừa khiến người ta không rét mà run kia chỉ là vui đùa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!