Thế là, Lộ Tranh dứt khoát ôm chặt lấy cô, nửa dìu nửa bế, đẩy cô về phía trước, cũng chắn gió biển giúp cô.
Nhưng đi được vài bước, Hướng Tình bỗng đột ngột dừng lại: "Hoa của em."
Lộ Tranh đành quay lại lấy bó hoa hồng.
Chỉ là, dường như chủ nhân của bó hoa này cũng không quá bận tâm, để mặc cho anh cầm, đến khi về đến phòng cũng không hề đụng tới, cứ thế đi thẳng vào phòng tắm.
Lộ Tranh đi một vòng trong phòng. Ban đầu, anh định tìm một cái bình để cắm hoa. Thực tế, anh đúng là đã tìm được, còn cầm chiếc bình thủy tinh mang tới, nhưng khi chuẩn bị đổ nước vào, anh lại do dự trong giây lát, rồi đặt bình xuống.
Ngồi xuống ghế sô pha, cầm bó hoa trên tay, anh trầm tư hồi lâu. Cuối cùng, anh đặt bó hoa lên bàn, lấy ra một lá bùa, rồi bắt đầu bày trận pháp.
Anh định luyện bó hoa này thành một pháp khí.
Như vậy, bó hoa này sẽ không bao giờ héo tàn, mãi mãi tỏa hương thơm, có thể luôn luôn tô điểm cho ngôi nhà của họ.
Lộ Tranh trước đây không quá giỏi trong việc luyện chế pháp khí, nhưng về sau, để dạy Hướng Tình, anh đã dành nhiều thời gian nghiên cứu. Khí vận của anh thiên về sát phạt, vốn không thích hợp để chế tạo pháp khí, hoa hồng lại là nguyên liệu mong manh, may mà không cần thêm bất cứ tính năng đặc biệt nào, cũng không phải khắc họa pháp trận trên vật liệu, vì vậy việc luyện chế khá đơn giản.
Chẳng mấy chốc, Lộ Tranh đã bố trí xong trận pháp. Anh ngồi thẳng người, quan sát trận pháp một lát, rồi bất giác cười khẽ.
Nghĩ lại trước đây, anh còn từng chê bai Hướng Tình thích làm đủ thứ thành pháp khí, bây giờ chính mình cũng hăng say thế này, quả thực là tự vả không thương tiếc.
Nhưng, Lộ Tranh không ghét sự thay đổi này.
Anh chấp nhận tất cả những gì Hướng Tình mang đến cho anh.
Hướng Tình thực ra chỉ hơi say, nhưng ở trong phòng tắm bị hơi nóng bao phủ, đầu óc cô càng lúc càng mơ màng, ba phần say nhanh chóng biến thành năm phần.
Cô không thích trên người có mùi rượu, nên thời gian tắm có hơi lâu một chút. Mãi cho đến khi Lộ Tranh luyện chế xong bó hoa, nhận ra cô ở trong đó quá lâu mà không có động tĩnh gì, lo lắng đi gõ cửa, Hướng Tình mới lau khô người, khoác áo choàng tắm rồi đi ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, hơi nóng đọng lại trong phòng tắm lập tức tràn ra ngoài, táp vào người Lộ Tranh đang đứng ngay trước cửa.
Anh bị làn hơi ẩm ướt bao phủ, cảm giác cả người như cũng trở nên nóng bức và nặng nề.
Ngay sau đó, anh mới nhìn thấy Hướng Tình.
Cô còn chưa lau tóc, những lọn tóc ướt sũng bết vào da đầu, từng giọt nước vẫn đang nhỏ xuống. Nước men theo cằm và cổ cô, lướt qua xương quai xanh rồi biến mất dưới lớp áo choàng tắm. Bộ áo choàng trên người cô cũng chỉ được quấn đại khái, tùy tiện buộc dây, trông chẳng chút ngay ngắn, để lộ mảng da trắng nõn trước ngực và đôi chân dài thẳng tắp bên dưới.
Cả người cô trông có vẻ lộn xộn.
Ánh mắt Lộ Tranh vô thức đuổi theo một giọt nước, yết hầu khẽ chuyển động, vội dời tầm mắt lên gương mặt Hướng Tình.
Gương mặt cô vì bị hơi nóng hun lâu nên phủ một lớp sắc hồng vô cùng động lòng người. Đôi môi cô nhợt nhạt, thế nên điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt chính là đôi mắt sáng trong, long lanh như thể vừa được nước gột rửa, sạch sẽ, tinh khiết.
Cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt chuyên chú.
Nhịp tim Lộ Tranh đột nhiên loạn nhịp.
Nhưng ngay giây tiếp theo, khi anh định mở miệng nói gì đó, Hướng Tình đang đứng trong cửa bỗng tiến lên một bước. Có lẽ vì cô chưa quen với cấu trúc phòng trên thuyền, cũng có thể do đầu óc đang mơ màng, không đủ tỉnh táo để nhận biết xung quanh, tóm lại, cô vấp mạnh vào bậc cửa nhỏ, người đổ về phía trước.
Trái tim Lộ Tranh thắt lại, anh lập tức sải bước tới, dang tay ra vừa kịp đỡ lấy cô.
Trong khoảnh khắc ấy, tim anh đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mãi đến khi xác nhận rằng cô vẫn ổn, hơi thở anh mới dần ổn định lại, thấp giọng nói: "Cẩn thận chút."
Vừa cất lời, anh mới phát hiện giọng mình khàn đặc.
Hướng Tình lầm bầm một tiếng trong lòng anh, cũng chẳng có ý định đứng dậy, hai tay cô siết chặt lấy eo và lưng anh, cơ thể mềm mại dán sát vào người anh không chút kẽ hở.
Lộ Tranh ngửi thấy hương thơm của sữa tắm và dầu gội trên người cô, thanh mát mà dịu dàng, như một cơn gió sáng sớm len vào khoang mũi, khiến anh không tự chủ được mà muốn tìm kiếm nhiều hơn. Mãi đến khi môi anh chạm vào mái tóc lạnh ẩm, anh mới chợt bừng tỉnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!