Chương 271: (Vô Đề)

Cô không muốn ra khỏi giường, thấy Lộ Tranh không có trong phòng, liền mò lấy điện thoại. Còn chưa kịp trả lời hết tin nhắn, cánh cửa phòng đã bật mở, Lộ Tranh từ bên ngoài bước vào, vừa kéo rèm cửa sổ, vừa cười hỏi cô: "Tỉnh rồi à? Hôm nay trời đẹp lắm, có muốn ra ngoài chơi không?"

Thật ra, Hướng Tình không muốn lắm. Nhưng nhìn thấy ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, lại nghe giọng điệu đầy chờ mong của anh, cô đành gượng dậy, miễn cưỡng nói: "Cũng được…"

Lộ Tranh thấy vậy liền đi tìm quần áo giúp cô lựa chọn.

Hướng Tình rửa mặt xong đi ra, thấy Lộ Tranh đã chọn cho mình một chiếc váy liền đơn giản nhưng thanh lịch, cô lập tức cảm thấy có gì đó hơi quá trang trọng.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cô cũng không phản đối. Dù hai người đã ở bên nhau lâu, ngày nào cũng gặp mặt, nhưng thực ra số lần hẹn hò chính thức lại không nhiều. Hôm nay ăn mặc chỉn chu một chút cũng không có gì là quá đáng.

Dù sao cũng đã nghỉ hè, không có chuyện gì vội vàng, Hướng Tình dứt khoát ngồi xuống bàn trang điểm, cẩn thận trang điểm đầy đủ, sau đó còn tết tóc gọn gàng, rồi mới mặc chiếc váy mà Lộ Tranh đã chọn.

Từ đầu đến cuối, Lộ Tranh vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng còn chủ động đưa giúp cô một vài món đồ cần thiết.

Thấy vậy, Hướng Tình không nhịn được hỏi:"Phải đợi lâu như vậy, anh không thấy chán sao?"

Lộ Tranh lắc đầu. Anh nhìn cô, sao có thể thấy chán được?

Nhưng ngoài miệng lại nói: "Anh đang học hỏi đây, sau này có thể giúp em."

Hướng Tình bật cười. Cô thường cảm thấy Lộ Tranh thực sự quá "hiền", nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có gì không tốt cả, đây chẳng phải là niềm vui trong cuộc sống riêng tư sao?

Thế là cô hào hứng đáp: "Được thôi!"

Cuối cùng cũng sửa soạn xong, Hướng Tình soi gương một lượt. Dù đã tốn không ít thời gian, nhưng bù lại, thành quả thực sự đáng giá, hôm nay cô trông rất ra dáng một quý cô.

Vừa xoay người lại, cô lập tức phát hiện Lộ Tranh cũng đã thay một bộ vest chỉn chu.

Cô bật cười, bước lên khoác tay anh: "Đi thôi, xuất phát nào!"

Hướng Tình không hỏi sẽ đi đâu.

Nếu Lộ Tranh không nói, vậy chắc hẳn lại là một bất ngờ được chuẩn bị đặc biệt. Cô cũng ngầm hiểu ý, không truy hỏi.

Dù sao thì đến nơi sẽ biết thôi.

Nửa tiếng sau, khi đứng trước tòa nhà trước mắt, Hướng Tình cảm thấy bản thân đã quá chủ quan.

Thích hay không thì chưa biết, nhưng đúng là đủ mức kinh ngạc. Ban đầu, cô còn nghĩ rằng Lộ Tranh tích cực kéo cô ra khỏi nhà như vậy là vì muốn hẹn hò. Quả thật, cô đã đánh giá quá thấp người này rồi.

Ngay trước mặt họ, lấp lánh dưới ánh mặt trời, là tấm biển lớn được gắn lên bức tường ngoài tòa nhà, với dòng chữ rõ ràng không thể bỏ qua: "SỞ DÂN CHÍNH DIỆP THÀNH."

Dòng chữ sáng loáng đến mức không cách nào làm ngơ.

Hướng Tình nhìn chằm chằm vào tấm bảng một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi quay sang nhìn Lộ Tranh.

Anh rõ ràng đang rất căng thẳng. Vô thức đứng thẳng lưng, toàn thân siết chặt như một cây gỗ cứng đờ. Cánh tay bị cô khoác lên cũng cứng ngắc, nhưng trên mặt lại cố tỏ ra điềm nhiên, chỉ dám len lén quan sát phản ứng của cô qua khóe mắt.

Bỗng nhiên, Hướng Tình có chút buồn cười.

Cô nhớ lại chuyện lúc đầu học kỳ, khi bạn học Hạ nhìn thấy chiếc nhẫn cầu hôn trên tay cô, còn nghi ngờ liệu có phải cô đã kết hôn rồi hay không.

Khi đó, cô trả lời rằng mình còn chưa đủ hai mươi tuổi.

Bây giờ nghĩ lại… Lộ Tranh đã không đưa cô đến đây ngay vào ngày sinh nhật, coi giấy đăng ký kết hôn như quà tặng, mà còn đợi đến khi cô thi xong mới hành động, có khi đây đã là mức kiềm chế lắm rồi.

Bạn học Hạ rốt cuộc là loại nhà tiên tri gì vậy… Hướng Tình cảm thấy cần phải ôm đầu.

Lúc đầu, cô thực sự cảm thấy chuyện này hơi quá hoang đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!