Đó là một chiếc đèn.
Một chiếc đèn đã tắt, trong thời kỳ thượng cổ có thể coi là một món bảo vật, nhưng giờ đã tiêu vong, treo lẻ loi trên vách tường, không ai để ý đến.
Nhưng quan sát phù văn cấm chế từng được bố trí trên đèn, Ninh Dạ không kìm được hưng phấn.
"Yên Hoa thần cấm... quả nhiên là Yên Hoa thần cấm!"
Đây là một loại cấm chế thượng cổ, bản chất là một môn ảo thuật cường đại, cho dù năm tháng đã hao mòn nhưng hoa văn của cấm chế vẫn tồn tại y nguyên. Nếu không phải người quen thuộc với cơ quan cấm chế, lại chuẩn bị tâm lý từ trước, đúng là khó lòng phát hiện.
Ninh Dạ tiến tới vỗ lên vách tường, sờ soạng trong chốc lát, tìm ra một chỗ lồi lên nho nhỏ, dùng sức ấn xuống nhưng ấn không được.
Đáng tiếc, cấm chế đã hủy, không thể mở ra.
Nhưng chuyện này không làm khó được Ninh Dạ.
Một luồng đao kình sắc bén đâm vào dọc theo khe hở trên vách tường, tâm thần cũng kéo dài vào.
Quả nhiên phía sau có đường ngầm!
Nhưng vách tường rất nặng, không thể di chuyển, hơn nữa có đẩy ra cũng gây động tĩnh rất lớn.
Đúng lúc này, Cố Phong Hiên cũng nhận ra điều gì, đột nhiên quay lại nói: "Hình như bên kia có động tĩnh, Bán Thành, qua đó xem thử."
Nam tử không chân đẩy xe đẩy đi về phía sau.
Hắn rất cẩn thận, tốc độ di chuyển không nhanh, hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng.
Nhưng kẻ cẩn thận thường thua bởi chính sự cẩn thận đó.
Nghe tiếng xe đẩy từ xa lại gần, Ninh Dạ hạ quyết tâm, đao khí trong tay vẽ ra, nới rộng vết rách.
Một luồng sáng dọc theo khe hở bắn lên vách tường phía sau.
Khoảnh khắc sau, thân hình Ninh Dạ đã lóe lên, biến mất không còn tăm hơi.
Nhìn vách tường trống trơn, Bán Thành trả lời: "Thành chủ, không có ai tới."
Hào quang lóe lên, Ninh Dạ đã xuất hiện trong một hành lang mới.
Hành lang âm trầm u ám, Ninh Dạ giơ ngón tay, một điểm sáng lóe lên trên đầu ngón tay.
Đi dọc hành lang, Ninh Dạ tới một đại sảnh.
Trong đại sảnh chất đầy bình bình chai chai, khá giống phòng thí nghiệm trong kiếp trước.
Trong bình đa số là những yêu thú có hình dạng kỳ quái, nhưng tất cả đều đã chết.
Đi qua đại sảnh, trước mắt bỗng hóa thành rộng rãi.
Ninh Dạ phát hiện không ngờ mình đi vào một khoảng sân.
Trong sân là một bia đá sừng sững, sau khi Ninh Dạ tới nơi, bia đá đột nhiên phát ra tiếng chấn động ông ông.
Mảnh vỡ Luyện Yêu tháp?
Nhưng tấm bia đá kia có rung động thế nào cũng không thể rời khỏi mặt đất.
Ninh Dạ đi tới sờ lên bia đá, bia đá ngừng rung động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!